Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1583

Hoá ra, sớm từ khi đó, có những mầm hoạ đã được chôn xuống.

Anh sẽ không tin cô nữa, đoạn ghi âm này chính là bằng chứng thép để phán cô tử hình, anh sẽ không bao giờ tin cô nữa!

“Thu Quỳnh, nếu như không phải đang tỉnh táo, mình sẽ không thể nào gọi ra tên của anh hai trong lúc ngủ mơ, bởi vì anh hai là Lưu Gia Thành, trong lòng mình chỉ có Anh Lưu, sao có thể gọi ra tên của Lưu Gia Thành chứ!”

Cùng với đoạn âm thanh cuối cùng trong đoạn ghi âm tiêu biến, trái tim của Nhan Nhã Tịnh, triệt để rơi xuống vực sâu u ám.

Chắng trách, vừa rồi anh lại đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy, thì ra, là bởi vì nghe được đoạn ghi âm này.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu là cô nghe được đoạn ghi âm này, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.

Nhưng dù biết rõ muốn anh tha thứ cho cô khó như lên trời, cô vần muốn níu kéo.

Cô run rẩy vươn tay ra, cô còn chưa tóm được góc áo của anh, anh đã dùng sức hất văng tay cô ra.

Anh tránh né động tác của cô, nhanh chóng mà ghét bỏ đến như vậy, như thể, cô giống như ruồi muôi khiến người lợm giọng buồn nôn vậy.

Tay của cô, cứ như vậy cứng ngắc giữa trời, nhìn vào đáng thương lại khôi hài đến khó tả.

Nếu như là trước kia, nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn sẽ đau lòng, sẽ thương tiếc, nhưng hiện giờ, anh đối với cô thật sự chỉ còn thấy buồn nôn.

Từng yêu bao nhiêu, bây giờ buồn nôn bấy nhiêu.

Đúng vậy, thật buồn nôn a!

Cô đối với anh, chỉ là gặp dịp thì chơi, anh lại ngu đến mức chỉ hận không thể móc trái tim mình ra cho cô! Anh ngu đến buồn nôn a!

“Anh hai…”

Nghe đoạn ghi âm đã triệt để khiến cô không còn gì để nói đó, Nhan Nhã Tịnh thật không biết nên giải thích với anh như thế nào nữa, cô chỉ có thể đáng thương tội nghiệp gọi tên anh.

Lưu Thiên Hàn chán ghét nhíu nhíu mày, đột nhiên, anh vươn tay ra, dùng sức túm lấy bàn tay của cô.

Trong khoảnh khắc, trong mắt Nhan Nhã Tịnh, toả ra ánh sáng vô biên.

Anh chủ động nắm tay cô!

Anh hồi tâm chuyển ý, muốn cho cô thêm một cơ hội có phải không?

Cô đầy mặt chờ mong nhìn anh, đặc biệt là khi anh móc chiếc hộp nhung đựng nhân trong túi của anh ra, đôi mắt linh động đó của cô càng lóng lánh đến toả sáng lấp lánh.

Cô liền biết, bất kể anh tức giận đến đâu, anh rốt cuộc vần là luyến tiếc cô!

Trong giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, mang theo sự nghẹn ngào rõ ràng, “Anh hai, em nhận sai với anh, chúng ta về sau không cần tranh cãi nữa, có được không?”

Lưu Thiên Hàn không nói chuyện, anh chỉ là chậm rãi mở hộp đựng nhãn ra, lấy ra chiếc nhấn kim cương xanh bên trong.

Đó là, chiếc nhân kim cương do chính tay anh thiết kế vì lần cầu hôn hoành tráng này.

Lần trước xác thực là anh đã từng tặng cô nhẫn kim cương rồi, nhưng phụ nữ mà, đều thích châu báu cả, anh bằng lòng chiều chuộng cô, đương nhiên muốn tặng cho cô nhiều một chút.

Chỉ có điều, chiếc nhần kim cương từng được chuẩn bị với cả tấm lòng hoan hỉ, giờ này chỗ này, chỉ còn lại châm biếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK