Mặt Nhan An Bảo hơi biến sắc, nhưng đôi mắt đen láy không chút hoảng loạn, rất có khí thế điềm tĩnh, vững vàng.
Cậu bé nhìn thoáng qua Nhan Vũ Trúc, ngay sau đó quay mặt đi la lớn: “Chú cảnh sát, cuối cùng các chú cũng tới rồi!”
Cảnh sát?
Tay Nhan Vũ Trúc run lên, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhân cơ hội nhảy xuống khỏi chiếc xe thể thao của cô ta.
Nhan Vũ Trúc xoay người, thấy phía sau trống không, hoàn toàn không có cảnh sát, cô ta lập tức thẹn quá hóa giận.
Cô ta lập tức trút giận lên đầu Nhan An Bảo không chút khách khí: “Thằng ranh con, mày dám chơi cả tao cơ à? Chờ tao bắt được chúng mày xem tao xử lý chúng mày như thế nào!”
Hiện giờ Nhan Vũ Trúc đã không còn lo nghĩ được quá nhiều nữa. Trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó là muốn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Cả Nhan Nhã Tịnh nữa, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ khiến Nhan Nhã Tịnh muốn đời không ngóc đầu lên được! Đừng kẻ nào hòng cướp được Lưu Thiên Hàn của cô ta!
“Bà bác Nhan, bác xấu xa quá! Bác là người xấu!” Nhan An Mỹ đột nhiên cúi đầu, không chút khách khí cắn mạnh vào cánh tay Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc đau đến méo mặt. Cô ta đang định đánh Nhan An Mỹ thì mấy cảnh sát phía sau vội vàng xông tới.
“Cô đang làm gì thế?”
Nghe thấy giọng cảnh sát, sắc mặt Nhan Vũ Trúc lập tức thay đổi, cô ta không màng đau đớn, vội vàng buông Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ra: “Anh cảnh sát à, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả thôi.”
Mấy cảnh sát không hề cảm thấy đây là hiểu lầm. Nhan Vũ Trúc đeo khẩu trang, còn đeo kính râm, bịt kín như vậy giữa ban ngày ban mặt, nhìn là đã thấy không phải người tốt.
Hơn nữa Nhan An Mỹ còn khóc lóc thảm thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đẫm nước mắt, cơ thể nhỏ bé run rẩy, đáng thương nói không nên lời.
“Chú cảnh sát, cuối cùng các chú cũng tới rồi!” Nhan An Mỹ xoa nhẹ cái mũi nhỏ hơi đỏ lên, đáng thương nói: “Chú cảnh sát, cháu và anh trai gặp kẻ xấu! Kẻ xấu nói muốn bắt cháu và anh đi, cô ta còn muốn cắt lưỡi cháu, để sau này cháu không bao giờ được gặp mẹ nữa! Hu hu…”
“Cháu không muốn bị kẻ xấu bắt đâu, cháu muốn mẹ cơ, hu hu…”
Nhan An Mỹ ra sức chu môi, Nhan An Mỹ còn nói kỹ thuật diễn xuất của Nhan Vũ Trúc tốt, thật ra cô bé mới là tài năng diễn xuất. Vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, giờ chú cảnh sát tới, nháy mắt đã hóa thân thành đứa trẻ đáng thương.
“Hu hu, cháu sợ lắm! Kẻ xấu thật đáng sợ! Chú cảnh sát, cô ơi, cháu không muốn bị người xấu bắt cháu và anh đi đâu! Hu hu, An Mỹ không muốn bị cắt lưỡi, còn bị bắt ra đường ăn xin…”
Nghe xong lời này của Nhan An Mỹ, sắc mặt mấy cảnh sát lập tức thay đổi, thời buổi này đúng là có rất nhiều bọn buôn người thích bắt cóc trẻ con, khiến chúng thành người tàn tật để chúng ra đường ăn xin, biến chúng thành công cụ kiếm tiền.
Nghĩ tới chuyện hai đứa trẻ đáng yêu bị cắt lưỡi trong miệng, cơn giận trong lòng cảnh sát lập tức dâng tới đỉnh điểm,
Nữ cảnh sát đứng phía sau là một người mẹ trẻ, thấy Nhan An Mỹ khóc thương tâm như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ấy bước tới, nhẹ nhàng ôm Nhan An Mỹ vào lòng: “Bé cưng đừng khóc nhé, cô sẽ không để người xấu bắt cháu đi đâu.”
Nhan Vũ Trúc thấy tình thế đã hoàn toàn thay đổi, chuyển sang hướng hoàn toàn bất lợi với cô ta, hơn nữa cô ta còn là người của công chúng, lo sẽ bị nhận ra, thế là cô ta đẩy kính râm trên mặt mình, vội vàng đi về phía xe.
“Cô đứng lại đó cho tôi!”
Nữ cảnh sát kia rất nhanh nhẹn, cô ấy buông Nhan An Mỹ ra, kéo Nhan Vũ Trúc từ trên xe thể thao xuống: “Loại buôn người này, hôm nay cô đừng hòng chạy! Về đồn cảnh sát với chúng tôi! Chúng tôi tuyệt đối không nương tay với loại cặn bã của xã hội này đâu!”
“Hiểu lầm mà, thật sự là hiểu lầm thôi. Tôi không phải bọn buôn người, tôi là bác ruột của chúng nó!”
Nhan Vũ Trúc ra sức che khẩu trang của mình lại, sợ mấy cảnh sát này nhận ra cô ta. Khó khăn lắm cô ta mới tẩy trắng được, nếu fans biết cô ta bị bắt được ở đồn cảnh sát thì sự nghiệp của cô ta sẽ gặp khủng hoảng.
“An Bảo, An Mỹ!”
Tô Thu Quỳnh nói chuyện điện thoại với Nhan Nhã Tịnh xong, phát hiện không thấy hai đứa trẻ đâu nữa, cô ấy tìm một vòng quanh quảng trường, không ngờ chúng lại ở ngoài toilet.
Cô ấy chạy thẳng tới, ôm Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chặt vào lòng: “Cục cưng, sao các con đi toilet mà không nói với cô một tiếng thế, cô còn tưởng các con bị bọn buôn người bắt cóc chứ, làm cô sợ muốn chết!”
“Dì Thu Quỳnh, chúng cháu gặp bọn buôn người thật đấy!” Nhan An Bảo đánh mắt nhìn mấy cảnh sát đứng bên cạnh: “Vừa rồi nếu không phải cô chú cảnh sát tới, chắc sau này cô sẽ không thấy chúng con nữa đâu!”
“Cái gì cơ?” Tô Thu Quỳnh không khỏi thốt lên: “Bọn buôn người ở đâu? Ngay cả cục cưng nhà tôi mà cũng dám bắt, để xem tôi có xé rách mặt nó không!”
“Dì Thu Quỳnh, cả con nữa, cô cũng suýt thì mãi mãi không gặp được con!” Nhan An Mỹ nức nở: “Bọn buôn người thật đáng sợ, cô ta còn muốn cắt miệng cháu nữa! Hu hu, An Mỹ sợ lắm…”
Nước mắt Nhan An Mỹ khiến trái tim nữ cảnh sát mềm nhũn, cô ấy bước tới vỗ lưng Nhan An Mỹ: “Bé cưng đừng khóc nhé, kẻ buôn người đã bị bọn cô bắt rồi, sau này cô ta không dám bắt nạt các cháu nữa đâu!”
“Cô cảnh sát, cả chú cảnh sát nữa, cảm ơn cô chú ạ! Nếu không nhờ có cô chú, An Mỹ sẽ mãi mãi không được gặp Dì Thu Quỳnh và mẹ!”
Nhan An Mỹ vốn xinh xắn, dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô bé càng khiến người ta không khỏi yêu thích, nữ cảnh sát kia xoa đầu cô bé, hận không thể băm vằm kẻ buôn người bắt nạt cô bé đáng yêu này.
Nhìn Nhan An Mỹ, nữ cảnh sát không khỏi nhớ tới đứa con nhỏ tuổi của cô ấy, nếu là con của cô ấy bị bọn buôn người bắt cóc, cô ấy nhất định sẽ sống không bằng chết.
Bọn buôn người là loại người đáng căm hận nhất, là một người mẹ, cô ấy không thể chịu đựng!
Hai nam cảnh sát đã khống chế được Nhan Vũ Trúc, Nhan Vũ Trúc ra sức giãy giụa: “Các người mau thả tôi ra! Tôi thật sự không phải kẻ buôn người! Tôi là bác cả của chúng! Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm thôi!”
“Nhan Vũ Trúc?” Tô Thu Quỳnh nghe ra giọng của Nhan Vũ Trúc, cô ấy tiến lên, kéo khẩu trang của Nhan Vũ Trúc xuống: “Nhan Vũ Trúc, thật sự là cô à! Cô năm lần bảy lượt hại Nhã Tịnh đã đành, An Bảo và An Mỹ vẫn là trẻ con, sao ngay cả hai đứa trẻ cô cũng không tha thế?”
“Tôi đâu có!” Nhan Vũ Trúc theo bản năng giật lại khẩu trang của mình, nhưng hiện giờ cảnh sát đã nhận ra cô ta, cô ta cũng không che giấu nữa.
Cô ta đứng thẳng lưng, tháo kính râm trên mặt xuống, ta chỉ vào mặt mình rồi nói với cảnh sát: “Các người thấy rõ chưa? Tôi là Nhan Vũ Trúc. Sao tôi có thể là kẻ buôn người được!”
Mấy cảnh sát này đều biết Nhan Vũ Trúc. Trong đó có hai cảnh sát nam còn tôn sùng Nhan Vũ Trúc là nữ thần. Nhìn thần tượng đứng ở trước mặt, bọn họ cũng do dự. Đúng vậy, Nhan Vũ Trúc là người của công chúng, nghe nói thu nhập hàng năm tới mấy trăm tỷ, sao cô ta có thể là kẻ buôn người được?
Một cảnh sát nam trong đó không nhịn được mở miệng: “Cháu bé, có phải có hiểu lầm gì không? Ảnh hậu Nhan chắc không phải kẻ buôn người đâu?”