Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1645

Nghe lời cậu của Phó Xuyên nói, mấy người đàn ống đó ném một xấp tiền giấy đỏ vào tay ông ta rồi liền đồng loạt đến bát Phó Xuyên.

Phó Xuyên cũng ý thức được nguy hiểm, cậu bé giơ chân liên chạy.

Cậu bé được tính là chạy khá nhanh so với những người cũng tuổi, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, làm sao có thể là đối thủ với mấy tên đàn ông thành niên cao to được!

Cậu bé mới chạy vài bước đã bị cậu của mình tóm lấy vai, hung hăng đẩy cậu đến trước mặt mấy người đàn ông kia.

“Bỏ tôi ra! “

Phó Xuyên ra sức giấy dụa, cậu bé nhìn cậu của mình, trong mắt mang một sự phân nộ rõ ràng: ‘Bảo bọn họ thả tôi raI “

Trên mặc cậu của Phó Xuyên không có chút áy náy: “Tiểu Xuyên, cháu đừng trách cậu, coi như là cháu giúp cậu một chuyện đi. Nếu như cậu còn không trả nợ nữa thì bọn vay nặng lãi sẽ chặt hết tay chân của cậu mất, cháu không thể trơ mắt nhìn cậu biến thành tàn phế có đúng không? “

“Tiểu Xuyên, cháu theo chị của cậu vốn dĩ đã ăn bữa này lo bữa sau, còn không bằng theo bọn họ đi hưởng phúc đi! “

Nói xong, ông ta ra hiệu với mấy người đàn ông kia, ý bảo bọn họ đưa Phó Xuyên đi.

“Hà Quân, đồ chết tiệt nhà ông! ” Phó Xuyên oán hận nhìn chăm chằm cậu của mình, cũng chính là Hà Quân, trong mắt thiếu niên nhỏ băn ra tia lửa thù hận, dường như có thể thiêu đốt người khác thành tro.

“Bỏ tôi ra! Mấy người bỏ tôi ra! ” Phó Xuyên liều mạng giấy dụa nhưng cậu bé vẫn bị mấy tên đàn ông đó cưỡng chế kéo lên xe ôtô.

Nhan An Mỹ bị tình huống như thế này dọa cho không nhẹ, cô bé biết dựa vào năng lực của mình thì cho dù hiện giờ cô có xông ra cũng không cứu nổi Phó Xuyên, giỏi lắm thì cũng là đưa cả bản thân vào tròng, cô chỉ có thể nghĩ cách khác.

Nhìn thấy ở đằng xa đang có người đi đến đây, cô bé liền vấy tay hét to với bọn họ: “Cứu mạng! Có người bắt cóc trẻ con! Cứu mạng! “

Hà Quân nghe thấy tiếng của Nhan An Mỹ, ông ta một phát tóm lấy cô bé dùng sức bịt chặt miệng cô bé lại: Mày câm miệng cho tao! Mày mà còn hét nữa là tao xé nát cái mồm của mày! “

“Cứu mạng! “

Nhan An Mỹ vẫn cố chấp cầu cứu đôi người yêu ở chỗ không xa kia, Hà Quân hung ác lườm bọn họ một cái: “Ông đây đang dạy dỗ con gái, đừng có mà nhiều chuyện! Nếu không tao dạy dỗ cả chúng mày luôn!

Đôi người yêu kia bị bộ dạng hung dữ này của Hà Quân dọa cho không nhẹ, cộng thêm cả không muốn quản chuyện không đâu, bọn họ nhìn Nhan An Mỹ một cái liền nhanh chóng rời đi.

Thần sắc của Nhan An Mỹ từng chút từng chút ảm đạm xuống, thực ra cô bé và cả Phó Xuyên tối ngày hôm nay vốn dĩ đều có thế được cứu, chỉ cần đôi người yêu này ngăn cản một chút thì bọn họ liền có nhiều thời gian cầu cứu càng nhiều người hơn.

Nhưng cô bé rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ con, cô bé đã đánh giá thấp sự giảo hoạt của Hà Quân, cũng đã đánh giá cao lá gan dám làm ra hành động dũng cảm của đôi tình người yêu này.

Nhìn thấy mấy tên buôn người lại quay trở lại đây, nếu như Nhan An Mỹ nói không sợ thì chắc chắc là giả.

Nhưng càng sợ hãi thì cô bé lại càng phải bình tĩnh nghĩ ra cách khác.

Cô bé biết trên người mình có thiết bị định vị anh trai nhất định sẽ tìm được cô, cô bé vội vàng lôi điện thoại ra, lặng lẽ gửi tin nhăn cầu cứu cho Nhan An Bảo.

Gửi xong, cô bé lại gửi tin nhắn cầu cứu cho Lưu Thiên Hàn.

Hà Quân chú ý đến điện thoại của cô bé, ông ta hung ác nắm lấy tóc cô bé: ‘Muốn báo cảnh sát đúng không?! Tối hôm nay mày và tên nhóc thối kia, một đứa cũng đừng mong trốn thoát được! “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK