"Nhan Vũ Trúc, có phải là chị điên rồi không! Tôi không cho phép chị làm tổn thương Thu Quỳnh như vậy!"
Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh biết, Nhan Vũ Trúc nói đưa ống máu này cho Tô Thu Quỳnh là đang muốn nói đến việc tiêm ống máu này vào cơ thể Tô Thu Quỳnh.
HIV/AIDS!
Nếu Tô Thu Quỳnh bị nhiễm loại bệnh này, cả đời này của cô ấy sẽ bị hủy hoại!
Nhan Nhã Tịnh thà để bản thân mình bị nhiễm, còn hơn là để cuộc đời của Tô Thu Quỳnh không còn được nhìn thấy ánh sáng.
Tô Thu Quỳnh đã phải trải qua rất nhiều cực khổ cùng khó khăn trắc trở, Tô Thu Quỳnh tốt như vậy, là người tốt nhất trên thế gian, sao cô ấy có thể bị rơi xuống vực sâu không thể thoát ra này chứ!
"Đúng vậy, Nhan Nhã Tịnh, tôi điên rồi! Tôi bị điên là vì cô vẫn còn sống đấy! Nhan Nhã Tịnh, cô đừng nên trở về! Cô đã cướp đi Thiên Hàn, cô hủy hoại hết mọi thứ của tôi, tôi muốn cô muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được!"
"Nhan Vũ Trúc, chị bình tĩnh một chút đi! Chị muốn tôi muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được, tôi sẽ đồng ý với chị! Nhưng chị đừng động vào Thu Quỳnh! Xin chị đừng động vào Thu Quỳnh!" Đời này người Nhan Nhã Tịnh ghét nhất chính là Nhan Vũ Trúc, đương nhiên sẽ không cúi đầu trước cô ta, nhưng vì Tô Thu Quỳnh, cô có thể.
"Ha ha! Nhan Nhã Tịnh, cô cầu xin tôi! Cô cầu xin tôi!" Giọng điệu của Nhan Vũ Trúc nghe vô cùng hả hê: "Nể tình cô khổ sở cầu xin tôi như vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội."
"Trong vòng nửa giờ cô hãy xuất hiện trước mặt tôi! Nếu không, tôi chắc chắn, ống máu này, tôi sẽ tiêm cho Tô Thu Quỳnh không sót một giọt nào!"
Giọng của Nhan Vũ Trúc vừa dứt, điện thoại di động của Nhan Nhã Tịnh đã truyền đến giọng nói lo lắng Tô Thu Quỳnh: "Nhã Tịnh, đừng đến đây! Nhan Vũ Trúc hoàn toàn bị điên rồi! Cô ta sẽ hại chết cậu mất! Cho dù cậu có qua đây, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho mình đâu!"
"Nhã Tịnh, đừng đặt bản thân vào nguy hiểm vì mình, không đáng đâu! Nhã Tịnh, cậu không cần phải cảm thấy áy náy cho rằng vì cậu mà mình mới bị Nhan Vũ Trúc bắt đi."
"Không phải như vậy! Không phải như vậy! Nhan Vũ Trúc bắt mình là vì giúp An Tình! Vậy nên Nhã Tịnh, cậu không hề có lỗi với mình chuyện gì, Nhã Tịnh cậu phải sống thật tốt, cậu nhất định phải sống thật tốt!"
"Chát~!" Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt Tô Thu Quỳnh, nghe được tiếng tát này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh đau đến mức không kìm được mà nắm chặt tay.
"Thu Quỳnh! Thu Quỳnh cậu sao vậy?!" Nhan Nhã Tịnh lớn tiếng hét tên của Tô Thu Quỳnh, nhưng đầu điện thoại bên kia lại không hề truyền đến tiếng Tô Thu Quỳnh, mà là tiếng cười lạnh của Nhan Vũ Trúc.
"Nhan Nhã Tịnh, mạng nhỏ này của Tô Thu Quỳnh nằm trong tay cô, cô muốn làm sao thì làm!" Nói xong, Nhan Vũ Trúc thẳng thừng cúp điện thoại.
Nhan Vũ Trúc vừa cúp điện thoại thì Nhan Nhã Tịnh đã nhận được địa chỉ mà cô ta gửi tới.
Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại di động, sao cô có thể không biết rõ tính cách của Nhan Vũ Trúc, chỉ sợ rằng cho dù cô có đến đó, Nhan Vũ Trúc cũng sẽ không bỏ qua cho Tô Thu Quỳnh.
Nhưng nếu cô không đến, chắc chắn Tô Thu Quỳnh sẽ bị Nhan Vũ Trúc tiêm ống máu kia, nhưng nếu cô đến, có lẽ Tô Thu Quỳnh còn có một chút hi vọng sống sót.
Tình bạn sống chết gắn bó, không cần nhiều lời đắn đo như vậy, chỉ có móc tim móc phổi hy sinh quên mình. Để Tô Thu Quỳnh có được hi vọng sống dù chỉ một chút, Nhan Nhã Tịnh có thể gạt tính mạng của mình sang một bên mà không chút do dự.
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng gọi một chiếc xe taxi ngồi lên, ánh mắt cô hơi hoảng hốt, nếu cô mà bị nhiễm HIV/AIDS thì cả đời này thật sự sẽ bị hủy hoại.
Sau khi bị nhiễm bệnh, cô sẽ không thể sống giống như bây giờ được nữa… Thậm chí, anh Lưu cũng sẽ coi cô như nước lũ và thú dữ, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn muốn Tô Thu Quỳnh được sống thật tốt!
Ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh càng kiên định, Tô Thu Quỳnh khỏe mạnh vui vẻ quan trọng hơn so với hạnh phúc của Nhan Nhã Tịnh cô!
Nhan Vũ Trúc có một tòa biệt thự ở cạnh bờ biển, Tô Thu Quỳnh đã bị cô ta đưa tới tòa biệt thự đó.
Trên người Tô Thu Quỳnh lại có thêm không ít vết thương mới, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông còn nhợt nhạt hơn so với tờ giấy trắng, tay cô bị dán lên trên xà nhà, nhỏ gầy đến mức trông không giống tay của người còn sống.
Khóe môi của cô cũng dính đầy máu, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng phồng lên, tất nhiên là cô đã phải chịu không chỉ một hai cái tát.
Thậm chí khi cả người chật vật đầy vết thương, Tô Thu Quỳnh vẫn nâng cằm lên như cũ, như hoa mai kiêu ngạo vươn mình trong gió tuyết.
Thấy Tô Thu Quỳnh như vậy, Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà rơi nước mắt.
Mọi người đều nói rằng, gặp nạn lớn mà không chết ắt hẳn là có phúc, Tô Thu Quỳnh chín phần chết một phần sống ở trong tù, đáng lẽ sau khi ra tù, cô ấy nên được hưởng phúc mới đúng, sao vẫn phải đối mặt với những khó khăn gian khổ không thể vượt qua này?!
"Nhan Vũ Trúc, tôi đến rồi đây, chị mau thả Thu Quỳnh ra đi!"
Nhan Nhã Tịnh rời mắt khỏi Tô Thu Quỳnh, lạnh giọng quát Nhan Vũ Trúc.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy trên người vô cùng khó chịu, vốn cô ấy đang hơi hí mắt, nhưng khi nghe được giọng của Nhan Nhã Tịnh, cô ấy bỗng chợt mở mắt ra.
Trong lòng cô ấy nóng như lửa đốt, hô lên với Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, cậu mau đi đi! Mình nói rồi, cậu đừng quan tâm đến mình, cậu mau rời khỏi đây nhanh lên!"
Tô Thu Quỳnh nóng lòng muốn vươn tay mình ra, đưa Nhan Nhã Tịnh ra khỏi căn biệt thự tà ác dơ bẩn này, nhưng tay của cô ấy lại đang bị dây thừng cột lơ lửng tại trên xà nhà, chân thì không chạm đất, cô ấy không thể nào đưa Nhan Nhã Tịnh đi.
"Thu Quỳnh, mình không đi đâu!" Nhan Nhã Tịnh nói với Tô Thu Quỳnh một câu vô cùng kiên định: "Thu Quỳnh, chúng ta đã nói rồi mà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, sao mình có thể để cậu một mình chịu khổ như vậy!
Hốc mắt Tô Thu Quỳnh nóng ướt, cô ấy cuống quít quay mặt sang một bên, cắn răng nói với Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, mình không muốn có phúc cùng hưởng có họa cùng chia với cậu nữa! Mình không muốn nhìn thấy cậu, cậu mau đi ra ngoài cho mình!"
"Tình cảm chị em này của hai người thật là khiến tôi cảm động quá mà!" Nhan Vũ Trúc kỳ quái nói.
Cô ta lắc lư ống tiêm chứa đầy máu trong tay: "Hai người chị chị em em như thế, chi bằng có bệnh cùng hưởng đi!"
"Nhan Vũ Trúc, tôi không cho phép chị làm hại Thu Quỳnh!"
"Nhan Vũ Trúc, tôi không cho phép cô làm hại Nhã Tịnh!"
Dường như Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đồng thời cùng lên tiếng, Tô Thu Quỳnh vừa muốn nói gì đó thì người đứng bên cạnh cô ấy – Quang Khải giơ tay lên, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt cô ấy, ngay lập tức máu trên khóe môi cô ấy chảy ra nhiều hơn.
"Nhan Vũ Trúc, thả Thu Quỳnh ra! Chỉ cần chị thả Thu Quỳnh, nhất định tôi sẽ ngoan ngoãn để chị tiêm ống máu này vào người!"
"Nhan Nhã Tịnh, đây chính là thái độ cầu xin người khác của cô sao?" Nhan Vũ Trúc nói với Nhan Nhã Tịnh bằng thái độ vô cùng bất mãn: "Nhan Nhã Tịnh, cô cầu xin người khác thì nên tỏ thái độ cầu xin!"
"Nhan Vũ Trúc, rốt cuộc chị muốn thế nào?" Nhan Nhã Tịnh nhẫn nhịn, hỏi Nhan Vũ Trúc từng câu từng chữ.
"Nhã Tịnh, cậu đừng nghe Nhan Vũ Trúc nói lung tung! Cậu đi ra ngoài ngay đi! Cậu ra khỏi đây ngay cho mình!" Tô Thu Quỳnh lo đến mức giọng nói trở nên khàn khàn: "Nhã Tịnh, mình không cho phép cậu hy sinh bản thân vì mình! Nhã Tịnh, nếu cậu không đi, mình sẽ hận cậu cả đời đấy!"
"Thu Quỳnh, nếu bây giờ mình đi, mình cũng sẽ hận chính bản thân mình cả đời."
Đôi mắt Tô Thu Quỳnh lóng lánh, nhất thời không biết nên nói cái gì. Cô ấy chỉ có thể hoảng hốt quay mặt đi chỗ khác, mặc cho nước mắt khiến khuôn mặt nhỏ của cô ấy ướt nhẹp.
Trong lúc ngơ ngẩn, cô ấy nghe được Nhan Nhã Tịnh nói: "Nhan Vũ Trúc, chị muốn tôi phải cầu xin chị như thế nào?"
Khuôn mặt Nhan Vũ Trúc vặn vẹo, nụ cười như một con dao găm tẩm độc: "Nhan Nhã Tịnh, quỳ xuống!"