Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1258

Nhạc Dũng lập tức biến thành sứ giả công lý, dù có bị đại cá chặt đứt chân thì anh ta cũng nhất định phải ngăn đại ca cao quý lạnh lùng của mình ăn đồ trong thùng rác!

Trong nháy mắt, Nhạc Dũng cảm nhận khắp người mình tràn trề sứ mệnh khó nói, anh ta chạy đến trước mặt Lưu Thiên Hàn, mạnh mẽ giật thùng rác trong tay anh, “Cậu hai Lưu, anh đừng manh động! Anh bình tĩnh lại đi!”

Lưu Thiên Hàn lại như không nghe thấy lời Nhạc Dũng, anh hốt hoảng lục thùng rác, như quên sạch chuyện mình mắc bệnh sạch sẽ.

Nhạc Dũng không dám tin, đại ca bình thường cau mày chỉ vì trong phòng làm việc có một hạt bụi, giờ lại nhiệt tình lục thùng rác đến vậy.

Ngón tay thon dài cao quý của anh vẫn đang lần mò trong thùng rác, chẳng nhẽ anh không nhận ra, trên ngón tay anh đã dính rác rồi ư?

Nhạc Dũng thật sự không nhìn nổi nữa, run rẩy mở miệng: “Đại ca, anh muốn tìm gì? Tìm bánh bao hay trứng chiên? Tôi tìm giúp anh được không?”

Sau khi nói vậy, Nhạc Dũng nhận ra mình đã vô tình nói hớ mất rồi, anh ta vội che miệng lại, sợ Lưu Thiên Hàn giết mình diệt khẩu.

Nhưng bất ngờ là Lưu Thiên Hàn lại không tức giận, anh như ngây người một lát, mới nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn lấy một chiếc vòng tay cỏ bốn lá ra khỏi thùng rác.

Anh lấy giấy ăn trên bàn trà, cẩn thận lau chiếc vòng tay trong tay, như thể chiếc vòng tay trông không có gì đặc biệt này là bảo vật tuyệt thế gì vậy.

Nhạc Dũng nhận ra chiếc vòng tay này, là chiếc vòng tay cô Nhan tặng đại ca.

Nhạc Dũng biết, nếu mình còn bao đồng, Lưu Thiên Hàn nhất định sẽ rất rất tức giận, nhưng lúc này anh ta lại không kiềm chế được.

“Cậu hai, anh cần gì phải làm thế! Rõ ràng anh thích cô Nhan như vậy, sao lại phải chia tay với cô ấy?”

Thật ra, với tính của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng không nghĩ anh sẽ trả lời mình. Anh ta hỏi vậy chỉ đơn giản là để trút sự bức bối trong lòng mình ra thôi.

Nhưng bất ngờ là, sau giây phút yên lặng, Lưu Thiên Hàn lại đột ngột lên tiếng:

“Càng thích thì càng không dung nổi hạt cát trong mắt.”

Ngưng một lúc, anh lại thêm một câu: “Tôi không làm thế thân cho người khác đâu.”

Nhạc Dũng tức tới muốn hét lên, đại ca, anh thật sự không phải thế thân của ai hết, trong mắt cô Nhan chỉ có mình anh thôi!

Nhưng câu này, dù anh ta có nói thì Lưu Thiên Hàn cũng không tin, rất có thể anh còn bực hơn. Vậy là Nhạc Dũng chỉ đành nuốt lại lời muốn nói.

Lô hàng mẫu đầu tiên của Nhân Gian đã được xuất xưởng, bên Nhan Nhã Tịnh rất hài lòng với sản phẩm mẫu của xưởng gia công quần áo kia, để hợp tác sâu hơn, cô cùng với Lê Mặc và Tô Thu Quỳnh hẹn sếp của xưởng gia công quần áo ăn một bữa cơm.

Nơi được chọn là Lam Điều, mà kể cũng trùng hợp, ngay khi mấy người Nhan Nhã Tịnh bước vào đã thấy Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ ở phía đối diện.

Cung Tư Mỹ luôn ưu nhã cao quý như ánh trăng sáng trước mặt người khác, ở cạnh Lưu Thiên Hàn lại hoạt bát lạ thường, còn mang theo vẻ e thẹn như thiếu nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK