Nhan Nhã Tịnh muốn khóc, tại sao vừa rồi cô lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy chứ!
Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng mình nên giải thích một chút, nhưng vừa mới mở miệng lại nuốt ngược hết lời muốn nói về.
Nếu cô giải thích thì hình như cũng rất kỳ quặc.
Chưa đợi Nhan Nhã Tịnh nói gì, môi anh đã hôn lên môi cô.
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Lưu Thiên Hàn.
Nghĩ tới lúc này bọn họ vẫn còn ở trong nhà hàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đỏ lựng đến mức nhỏ máu ra tới nơi.
Lỡ có người bước vào nhìn thấy cô và Lưu Thiên Hàn đang hôn nhau thì sau này cô không còn mặt mũi ra đường gặp ai nữa!
“Anh Lưu, mau buông tôi ra đi, ở đây là nhà hàng!”
Nhan Nhã Tịnh cố gắng nói ra câu này dưới áp lực của anh. Nghe cô nói vậy, cuối cùng Lưu Thiên Hàn mới chịu buông cô ra, ngồi xuống ngay ngắn.
Lưu Thiên Hàn ngước mặt lên, vừa khéo nhìn thấy đôi môi đỏ bừng sáng rực hơn hoa anh đào của Nhan Nhã Tịnh.
Ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh thuần khiết trong veo như thể không có chút ý nghĩ đen tối nào. Nhưng khi đôi mắt long lanh ngập nước kia ánh lên vẻ ngây thơ và yếu đuối thì đó chính là sự mê hoặc không thể cưỡng lại đối với đàn ông.
Đáy mắt Lưu Thiên Hàn tối hơn: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!”
Nhan Nhã Tịnh ấm ức bĩu môi, anh Lưu thật hung dữ!
Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, vậy cô phải nhìn anh bằng ánh mắt gì chứ!
Cô cũng đâu thể nhìn anh chằm chằm với ánh mắt dữ dằn được! Cô không có lá gan đó đâu!
Khó khăn lắm Lưu Thiên Hàn mới ngồi nghiêm túc, lại nhìn thấy gương mặt mếu máo của Nhan Nhã Tịnh!
Người phụ nữ này cố tình làm trái lời anh nói đúng không? Cô mếu máo như vậy khiến anh rất muốn hôn cô!
Thấy nét mặt Lưu Thiên Hàn càng thêm khó coi, có vẻ tâm trạng anh lại tệ hơn rồi, trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng thấy ấm ức. Cô không biết mình đã làm gì sai mà chọc vị Phật lớn như anh Lưu tức giận rồi.
Lúc nãy Lưu Thiên Hàn ôm cô đặt lên bàn, cô vẫn chưa hề xuống. Ý thức được bây giờ mình vẫn đang ngồi trên bàn, Nhan Nhã Tịnh vội vã muốn nhảy xuống!
Anh Lưu không vui chắc là vì ghét cô ngồi trên bàn cao hơn anh rồi.
Cũng phải thôi, người đàn ông như anh Lưu đều đã quen ngồi tít trên cao nhìn xuống người khác. Giờ cô ngồi cao hơn, nhìn anh từ trên xuống, tâm trạng anh vui mới lạ đó!
Nghĩ tới đây, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhảy xuống bàn.
Chân cô còn chưa khỏe lại hoàn toàn, cộng thêm nhảy hơi nhanh, lúc cô nhảy xuống đất chưa kịp đứng vững, hơn nửa người cô lập tức ngã nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn.
Rõ ràng cô đã rất cố gắng để tránh xa anh Lưu rồi, sao mỗi lần cô làm chuyện gì đều như đang có ý định tiếp cận anh Lưu vậy!
Mặt Nhan Nhã Tịnh đỏ ửng, bây giờ cô chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống thôi!
“Anh Lưu, vừa rồi tôi không cố ý, tôi… tôi chỉ…”
“Tiểu tiên nữ Nhan Nhã Tịnh, tôi đến rồi!”
Nhan Nhã Tịnh chưa nói dứt lời, Giang Kiến Huy đã mặc một bộ vest thủ công màu đỏ, trên tay còn cầm theo một bó hoa bách hợp bước vào.
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, chúng ta bắt đầu hẹn hò đi, tôi chính là Jack đây!”
Nhan Nhã Tịnh giật mình, không ngờ đối tượng hẹn hò thứ hai trong tối nay của cô lại là Giang Kiến Huy!
Vì để nâng cao hiệu suất hẹn hò, tối nay bên trang web mai mối đã sắp xếp cho cô hai buổi xem mắt cách nhau một tiếng. Lúc đầu cô thấy cũng ổn, nếu King “người giời” quá thì dứt khoát xem mắt với Jack luôn, nếu King cũng ổn thì gọi cho trang web mai mối nói Jack không cần đến nữa.
Nhưng cô nghìn tính vạn tính cũng không ngờ Jack lại đến sớm như vậy, hơn nữa anh ta còn là Giang Kiến Huy!
“Ha!”
Giọng nói tràn ngập khó chịu bật ra từ đôi môi mòng của Lưu Thiên Hàn, trong con ngươi như cuộn trào lớp mực dày đặc, nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm không chớp mắt: “Đây chính là người đàn ông mà em muốn sao?”