Không biết trong cuộc đời bạn có ai như vậy không, bạn từng yêu người đó đến mức chỉ ước gì dâng tặng tính mạng mình cho anh ta, sống chết mãi không buông bỏ. Nhưng trải qua nửa đời lận đận, bạn lại chỉ ước gì cầm rìu bổ đầu anh ta ra, để nhìn xem rốt cuộc bên trong chứa cặn bã gì?
Tô Thu Quỳnh cảm thấy trong mắt cô, Chiến Mục Hàng chính là loại người này.
Hình tượng của Chiến Mục Hàng trong lòng Tô Thu Quỳnh đã cực kỳ kém rồi. Bây giờ, những lời anh ta nói với Lâm Tiêu lại đổi mới tam quan của cô ấy một lần nữa.
Khóe môi Tô Thu Quỳnh vẫn nở nụ cười hờ hững như cũ, nhưng trong lòng cô lại chật vật, khó coi, còn có một chút lo âu mà chính cô cũng không rõ.
Phải rồi, cô lo Lâm Tiêu cũng sẽ giống Chiến Mục Hàng, cho rằng cô không biết xấu hổ, ai cũng có thể làm chồng.
Dù gì đoạn video đó thật sự là súng thật đạn thật. Lần đầu tiên xem đoạn video đó, chính cô cũng tưởng rằng nữ chính trong video đó là mình.
“Bịch!”
Lâm Tiêu lại đấm một cú thật mạnh vào mặt Chiến Mục Hàng, anh ta mặc kệ đúng sai, ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng. Vẻ dịu dàng thương tiếc hiện lên trong mắt, gần như có thể nhấn chìm người ta vào đó.
“Thu Quỳnh, anh tin người phụ nữ trong video không phải là em!”
Nhìn gương mặt ngông cuồng nhưng vô cùng dịu dàng của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh chỉ cảm thấy trái tim mình như nở hoa. Sau khi hoa nở, vành mắt cô lại không kiềm được mà trở nên ướt át, có một loại xúc động muốn khóc đến đầm đìa nước mắt.
Người này chính là Lâm Tiêu, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì anh đều tin tưởng cô vô điều kiện.
Tô Thu Quỳnh đã từng rất là ngưỡng mộ Nhan Nhã Tịnh. Ngưỡng mộ Nhan Nhã Tịnh có thể gặp được một người tin mình vô điều kiện. Bây giờ, đột nhiên cô phát hiện, thật ra cô cũng có người đàn ông tin tưởng mình vô điều kiện mà!
“Lâm Tiêu, anh thật sự tin em sao?” Giọng Tô Thu Quỳnh khàn khàn, cô không kìm lòng được, nhìn Lâm Tiêu rồi hỏi.
“Thu Quỳnh, sao anh có thể nghi ngờ em được chứ? Em là người phụ nữ mà Lâm Tiêu anh đã chọn. Nếu anh không tin em thì chính là không tin bản thân mình.”
Nếu anh không tin em thì chính là không tin bản thân mình.
Tô Thu Quỳnh sững sờ nhìn Lâm Tiêu, không hề có những lời bày tỏ khắc cốt ghi tâm, nhưng đây lại là câu tình tứ êm tai nhất mà cô từng nghe.
Có thể vì bản thân quá cảm động nên Tô Thu Quỳnh đã quên mất Chiến Mục Hàng vẫn đang tức tối đứng trong phòng khách.
Cô vươn tay ra, ôm chặt lấy Lâm Tiêu, vùi đầu vào trước ngực anh rồi khẽ nói: “Lâm Tiêu, cảm ơn anh!”
Cảm ơn anh đã nguyện ý tin tưởng em, cảm ơn anh vẫn muốn nắm lấy bàn tay em trong lúc em chật vật nhất.
“Đồ ngốc này.” Giọng nói của Lâm Tiêu mang theo vẻ cưng chiều khó diễn tả thành lời, Tô Thu Quỳnh chủ động ôm lấy anh đây là niềm vui mà anh cầu còn không được. Lâm Tiêu đã quên vẫn còn một tên hung thần ở trong phòng khách, anh cúi xuống, hôn mạnh lên môi cô.
Trằn trọc tới lui, ướt át dính nhớp. Chiến Mục Hàng nhìn đến đau cả mắt, cuối cùng trái tim anh ta cũng biết đau.
Chiến Mục Hàng siết chặt nắm đấm răng rắc, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Lâm Tam, buông Tô Thu Quỳnh ra!”
Thật ra, lúc nãy Chiến Mục Hàng nói xong những câu kia thì đã hối hận rồi.
Hễ đụng phải chuyện liên quan đến Tô Thu Quỳnh là anh ta đều sẽ mất kiểm soát và mất hết lý trí. Cho nên, vừa nhìn thấy đoạn video kia, anh ta tức đến sắp phát điên, lập tức xông tới đây ngay. Anh ta chỉ ước gì moi tim cô ra, để xem thử rốt cuộc trái tim này dơ bẩn cỡ nào.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh ta bỗng suy nghĩ rõ ràng.
Tô Thu Quỳnh có Lâm Tiêu, cô muốn tài nguyên nào mà chẳng có, cần gì phải lấy lòng tên đàn ông đã có tuổi như Khổng Minh Luân chứ?
Anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh đầy đau khổ và bối rối, muốn xin lỗi cô. Nhưng khi thấy dáng dáng vẻ cô hôn Lâm Tiêu đắm đuối như vậy, Chiến Mục Hàng không thể nào thốt ra lời xin lỗi được.
Thậm chí, anh ta còn cảm thấy ghê tởm trong lòng, cười mỉa mai nhìn Lâm Tiêu rồi nói: “Lâm Tam, nếu anh đã xem video thì chắc cũng biết đêm qua cái miệng này của Tô Thu Quỳnh đã làm gì với Khổng Minh Luân rồi nhỉ. Dơ như vậy mà anh cũng hạ miệng được à? Lâm Tam, tôi nên nói anh đói bụng ăn quàng hay khẩu vị quá nặng đây?”
“Chiến Thất, anh im miệng cho tôi!”
Bất kể Chiến Mục Hàng nói gì, trái tim chân thành của Lâm Tiêu dành cho Tô Thu Quỳnh cũng sẽ không thay đổi. Nhưng anh không chịu được khi Chiến Mục Hàng nói những lời khó nghe khiến cô khó xử.
Anh buông Tô Thu Quỳnh ra, nắm đấm không hề khách sáo chào hỏi lên người của Chiến Mục Hàng.
Cả người Chiến Mục Hàng đang khó chịu, đúng lúc muốn đánh nhau một trận. Anh ta không chịu lùi bước, cú đấm như chiếc búa, hung hăng nện lên mặt Lâm Tiêu.
Trong chớp mắt, trên mặt Lâm Tiêu và Chiến Mục Hàng đã sặc sỡ màu sắc.
Ban đầu Lâm Tiêu thật sự không đánh lại Chiến Mục Hàng, thật ra anh ta rất có năng khiếu, nhưng cà lơ phất phơ quen rồi nên không chịu tập luyện chăm chỉ chút võ vẽ nào cả.
Sau mấy lần đánh nhau với Chiến Mục Hàng, anh nhận ra tình địch quá mạnh. Vậy là cứ lúc nào rảnh, Lâm Tiêu sẽ lén rèn luyện thân thủ cho mình. Bây giờ anh đánh nhau với Chiến Mục Hàng cũng không đến mức dễ dàng rơi vào thế bất lợi.
“Lâm Tiêu!”
Thấy Chiến Mục Hàng đấm vào cằm Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh lo sốt vó. Cô vội che chắn trước mặt anh, lạnh lùng nói với Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, anh dừng tay cho tôi! Nơi này không chào đón anh. Anh đừng có ở đây nổi cơn điên nữa! Cút!”
“Tô Thu Quỳnh, chỗ này không chào đón anh, chỉ chào đón Lâm Tam thôi chứ gì!” Đôi mắt Chiến Mục Hàng bừng bừng lửa giận, anh ta bước tới muốn cầm tay Tô Thu Quỳnh nhưng cô lại nhanh lẹ trốn vào lòng Lâm Tiêu.
Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh không hề che giấu sự ỷ lại vào Lâm Tiêu, hai mắt Chiến Mục Hàng gần như đỏ đến mức sắp rỉ máu ra ngoài.
Bàn tay đang vươn ra kia của anh ta chợt khựng lại giữa không trung, mãi một lúc lâu sau anh ta mới cứng ngắc rút tay về.
“Tô Thu Quỳnh, quay về bên cạnh anh đi! Chỉ cần em trở về bên anh, anh sẽ giúp em dẹp hết các tin tức tiêu cực trên mạng. Tô Thu Quỳnh, quay về bên anh, không ai có thể làm tổn thương em nữa cả!”
Tô Thu Quỳnh cảm thấy câu nói này của Chiến Mục Hàng đúng là chuyện nực cười cùng cực.
Cô nhếch môi cười đầy mỉa mai: “Không ai có thể tổn thương tôi nữa ư? Chiến Mục Hàng, còn có ai làm tổn thương tôi nhiều như anh chứ?”
Chiến Mục Hàng bỗng á khẩu không thốt lên lời trước câu nói này của Tô Thu Quỳnh. Anh ta nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt đen kịt, u tối sâu thẳm như biển rộng, sóng lớn cuộn trào, cuối cùng lại dần trở nên yên tĩnh.
“Tô Thu Quỳnh, có phải em khăng khăng muốn anh moi tim mình ra thì em mới bằng lòng trở lại bên cạnh anh đúng không?”
Tô Thu Quỳnh tiếp tục cười: “Chiến Mục Hàng, anh thật sự nghĩ nhiều rồi. Dù anh có moi tim mình ra cho chó ăn thì giữa hai chúng ta cũng đã kết thúc từ lâu rồi!”
“Chiến Mục Hàng, coi như tôi xin anh đấy. Xin anh sau này thấy tôi thì đi đường vòng, xin anh cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chỉ tổ khiến tôi ghê tởm!”
Cả đời này đừng xuất hiện trước mặt cô nữa…
Chiến Mục Hàng tức đến đau gan, anh ta đột ngột nhướng mi, trong mắt hiện lên vẻ quyết liệt muốn đập nồi dìm thuyền: “Tô Thu Quỳnh, bây giờ video của em và Khổng Minh Luân đã được cả thế giới này biết rồi. Em cho rằng người nhà họ Lâm có thể chấp nhận một người phụ nữ vì muốn nổi tiếng mà bò lên giường đạo diễn ư!”