Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa xem tin tức, Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy trong phần bình luận có người nói muốn tạt axit vào mặt cô.

Cô không coi là thật, chỉ nghĩ là cư dân mạng buồn chán, nói vậy mà thôi, không ngờ, thật sự có người cầm axit muốn tạt vào mặt cô.

Khóe miệng Nhan Nhã Tịnh nhếch lên, nở một nụ cười châm biếm, mắt lại cay xè, những người này, bọn họ nghĩ bọn họ là ai.

Đứng trên nơi cao nhất của đạo đức, bày ra dáng vẻ vì kẻ yếu mà hành hiệp trượng nghĩa, trên thực tế, lại đang nối giáo cho giặc.

Người độc ác nhất vẫn đang làm diễn viên chính của vở kịch của ngày hôm nay, người kia, không chỉ muốn danh tiếng của cô bị hủy hoại, còn muốn hủy hoại cả cuộc sống của cô!

Nhan Nhã Tịnh đương nhiên không muốn bị tạt axit vào mặt, nhưng Trương Huệ giữ cô lại, nhất thời cô không thể thoát ra được.

Nhan Nhã Tịnh cứ nghĩa là axit sunfuric chắc chắn sẽ tạt vào mặt mình, cô theo bản năng nhắm mắt lại, bất ngờ là, giây tiếp theo, cơn đau cắt da cắt thịt không truyền đến, cơ thể cô, được bao bọc trong một vòng tay ấm áp.

Vòng tay này rất rộng, vững chãi, dường như có thể che chắn tất cả mưa gió bão bùng cho cô.

Nhưng, đây lại là sự quyến luyến cô không nên có.

Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhã Tịnh theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng hai cánh tay của anh rất rắn chắc, mạnh mẽ, cô không thể thoát ra được.

Người đàn ông tạt axit vào người Nhan Nhã Tịnh, rõ ràng quen biết Lưu Thiên Hàn, nhìn rõ khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, anh ta kéo mũ xuống, che gần hết khuôn mặt, muốn rời khỏi bệnh viện, nhưng anh ta vẫn chưa kịp chạy đi, đã bị vệ sĩ cường tráng của Lưu Thiên Hàn đè xuống đất, không thể cử động được.

“Lão đại, tôi…” Nhìn lưng của Lưu Thiên Hàn bị axit ăn mòn đến mức máu thịt lẫn lộn, Nhạc Dũng vô cùng lo lắng, nhận được ánh mắt ngăn cản của Lưu Thiên Hàn, anh ta phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nuốt lời nói phía sau lại.

Với tư cách là một trợ lý đặc biệt, Nhạc Dũng không chỉ muốn hoàn thành công việc mà Lưu Thiên Hàn đã căn dặn một cách hoàn hảo, không thể bắt bẻ, mà còn luôn theo dõi chiều hướng của tin tức mới nhất, hôm nay anh ta vừa lên mạng, đã nhìn thấy tin tức Nhan Nhã Tịnh giết người tràn ngập khắp nơi.

Anh ta lập tức quyết định nói chuyện này với Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn dặn dò Cao Bắc Vinh mấy câu, sau đó chạy thẳng đến bệnh viện, không ngờ vừa đến bệnh viện, đã bị người khác tạt axit.

Nhạc Dũng nhìn cái lưng máu thịt lẫn lộn với nhau của Lưu Thiên Hàn, theo đuổi con gái thật không dễ dàng mà, thương tâm còn tổn thương cả đến cơ thể.

“Tự nhiên từ đâu xuất hiện một thằng nhóc thế! Ai bảo cậu lo chuyện bao đồng hả! Cái loại bác sĩ lòng dạ độc ác này đã giết chết ba tôi, nếu như anh giúp cô ta, chúng tôi sẽ đánh cả anh!” Điền Long không biết Lưu Thiên Hàn, bây giờ, ông ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được 6 tỷ mà Nhan Vũ Trúc hứa cho ông ta sau khi làm xong việc, đương nhiên không có sắc mặt tốt với Lưu Thiên Hàn đột nhiên xuất hiện.

“Cô ấy hại chết ba ông?” Trên khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn không chút gợn sóng, nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt của anh, không hiểu tại sao lại khiến người khác không thể thở nổi.

Điền Long vốn dĩ muốn dạy dỗ Lưu Thiên Hàn một trận, nhưng khí thế trên người Lưu Thiên Hàn quá đáng sợ, ông ta nhất thời không dám đi lên, ông ta chỉ ngoan cố nói một câu: “Đúng, cô ta kê thuốc linh tinh, đầu độc chết ba tôi!”

“Ừ, nhưng hi vọng lát nữa ông vẫn dám nói như vậy.” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không lớn, mỗi từ nói ra đều vô cùng rõ ràng, mạch lạc.

Trong sảnh bệnh viện vẫn còn ồn ào, nhưng nghe thấy giọng nói của anh, trong sảnh đột nhiên yên tĩnh lại.

Có một số người, trời sinh đã cao cao tại thượng, được người khác ngưỡng mộ giống như Lưu Thiên Hàn, cho dù anh chỉ đứng ở đó, không nói gì, khí thế vô hình tỏa ra từ cơ thể anh cũng khiến người khác không dám tùy tiện gây chuyện.

“Cậu….cậu Lưu…”

Trên mặt Bùi Hảo Bình bị người phụ nữ cào mấy cái, tơ máu chảy đầy mặt, trông có chút buồn cười.

Khuôn mặt ông ta tràn đầy sự nịnh bợ nhìn Lưu Thiên Hàn, chú ý đến việc Lưu Thiên Hàn ôm Nhan Nhã Tịnh ở trong lòng, ánh mắt ông ta nhìn Nhan Nhã Tịnh thêm mấy phần ý nghĩ sâu xa.

Nghe thấy cách xưng hô của Bùi Hảo Bình với Lưu Thiên Hàn, không ít người có mặt ở đó sắc mặt lập tức thay đổi.

Vân Hải rộng lớn như thế, người có thể được gọi là cậu Lưu, ngoại trừ Lưu Thiên Hàn thì không có người thứ hai!

Mặc dù rất nhiều không bất mãn với việc Lưu Thiên Hàn bảo vệ loại bác sĩ lòng dạ độc ác ở trong mắt bọn họ, nhưng Lưu Thiên Hàn ở trong mắt những người ở Vân Hải giống như là ông trời, là thật, cho dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng không có ai dám tùy tiện làm bậy ở trước mặt anh.

“Cậu Lưu….” Nghe thấy Bùi Hảo Bình gọi Lưu Thiên Hàn là cậu Lưu, sắc mặt Điền Long đột nhiên tái mét, người ở Vân Hải, có thể chưa nghe qua Nobel, có thể chưa nghe qua Audrey Hepburn, nhưng không có ai chưa nghe qua Lưu Thiên Hàn.

Người lúc nãy ông ta mắng, lại là cậu Lưu! Ông ta đúng là tìm cái chết mà!

“Cậu Lưu, lúc nãy tôi không phải cố ý xúc phạm cậu, là người phụ nữ này, lòng dạ cô ta quá độc ác, cô vì muốn có được nhiều hơn đã kê thuốc linh tinh, hại chết ba tôi! Cậu Lưu, cậu nhất định phải làm chủ công đạo cho tôi!”

Trương Huệ cũng vội vàng bước lên trên, bà ta òa lên, lớn tiếng khóc: “Cậu Lưu, cậu không thể bị người phụ nữ lòng dạ rắn rết này lừa, cô ta rất độc ác! Cậu nhìn đi, cậu nhìn xem ba chồng tôi chết thảm như thế nào!”

Lưu Thiên Hàn không thèm liếc nhìn Trương Huệ và Điền Long, anh thờ ơ nói với Nhạc Dũng: “Người mà Cao Đại tìm vẫn chưa đến?”

“Ông chủ, lúc nãy Cao Đại nói đang ở ngoài bệnh viện rồi ạ, cảnh sát cũng sắp đến rồi.”

“Ừ.” Lưu Thiên Hàn thờ ơ trả lời một tiếng, đôi mắt của anh rất sâu, biểu cảm không có bất kỳ dao động nào, giống như vết thương đang rỉ máu kia không phải ở trên lưng anh.

“Lưu Thiên Hàn, người đến rồi! Cậu đúng là suy đoán như thần, cái chết của ông Điền, quả thật không đơn giản như vậy!” Cái chân bị gãy của Cao Bắc Vinh đã khỏi tương đối rồi, lần này anh ta không chống nạng, còn có chút cảm giác tương đối phóng khoáng, tiêu sái.

Cao Bắc Vinh vừa dứt lời, người đàn ông đứng phía sau anh ta lên tiếng nói: “Tôi sống ở nhà đối diện với nhà Điền Long, tối hôm qua, tôi nghe thấy giọng nói của ông Điền, ông ta kêu rất thảm thiết, tôi bị làm ồn mà tỉnh lại, đi đến cửa phía đối diện để gõ cửa, tôi cũng nghe thấy giọng nói của Điền Long, nhưng anh ta không mở cửa cho tôi! Haiz, nếu như biết được ông Điền sẽ như thế này tối hôm qua tôi nên báo cảnh sát.”

Anh ta vừa dứt lời, một cô gái trẻ ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Tôi sống ở tầng bên trên nhà Điền Long, tối hôm qua, tôi cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lúc đó chỉ có một mình tôi ở nhà, tôi lại nhát gan, không dám ra ngoài xem, không ngờ hôm nay ông Điền lại…ông Điền kêu rất thảm thiết, ít nhất phải kêu hơn hai tiếng đồng hồ….”

Người phụ nữ kia vừa dứt lời, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Điền Long đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái, mọi người đều không ngu ngốc, khoảng thời gian 2 tiếng dài như vậy, cho dù bệnh viện có xa cỡ nào, cũng có thể đến, nếu như không phải Điền Long không quan tâm đến sống chết của ông Điền, ông Điền sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy.

Có lẽ, vốn dĩ Điền Long đã không có ý định để cho ông Điền sống….

Suy nghĩ cẩn thận, thật là đáng sợ.

“Cô nói linh tinh cái gì thế! Ba tôi vừa cảm thấy khó chịu tôi đã đưa ông ấy đến bệnh viện rồi, các người nhất định đã nhận tiền của cái cô bác sĩ vô lương tâm này, các người cùng nhau hãm hại tôi!”

Điền Long thẹn quá hóa giận, chỉ vào Nhan Nhã Tịnh mắng: “Cô hại chết ba tôi, bây giờ lại hại tôi, cô sẽ không có kết cục tốt!”

Đôi mắt Lưu Thiên Hàn lóe lên tia lạnh lùng, khí áp trên người đột nhiên thấp đến mức đáng sợ: “Người hại chết ba ông, quả thật sẽ không có kết cục tốt.”

Lưu Thiên Hàn vừa nói xong, Trịnh Hiếu cầm điện thoại vội vàng chạy đến: “Ông chủ, lúc nãy cảnh sát khu vực đi đến nhà Điền Long, có phát hiện quan trọng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK