Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Mục Hàng chợt sững người, anh thế nào cũng không ngờ người phụ nữ kiêu ngạo như Tô Thu Quỳnh, sẽ dùng giọng điệu mềm mỏng như vậy để nói chuyện với anh.

Trái tim đau tới run rẩy.

Nhưng nghĩ tới hộp bao cao su cỡ siêu lớn trong xe đẩy, mọi sự thương tiếc trong lòng Chiến Mục Hàng lập tức bị sự phẫn nộ ngút trời nuốt chửng.

Tô Thu Quỳnh nhận sai, không phải vì cô để ý Chiến Mục Hàng anh, muốn Chiến Mục Hàng anh thỏa hiệp, chỉ là vì cô muốn vì Lâm Tiêu thủ thân như ngọc mà thôi!

Còn bao cao su cỡ siêu lớn nữa chứ!

Cỡ siêu lớn! Ha!

Chiến Mục Hàng cười tà ác như ma: “Tô Thu Quỳnh, Lâm Tam khiến em rất sướng có phải không? Em có phải rất thích cỡ siêu lớn của Lâm Tam đúng không?!”

“Chiến Mục Hàng, anh bị điên! Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Tô Thu Quỳnh không dùng được bao nhiêu sức lực, nhưng cô vẫn dùng sức đánh Chiến Mục Hàng, anh làm nhàu quần áo của cô thành như này, lát nữa cô làm sao rời đi?!

Chiến Mục Hàng lại tà ác giam giữ Tô Thu Quỳnh lần nữa: “Tô Thu Quỳnh, em thích cơ siêu lớn có phải không? Em chắc có thể cảm nhận được, tôi cũng là cỡ siêu lớn!”

Nói xong, Chiến Mục Hàng không hề thương tiếc mà đi vào.

Làm tới gần chết, anh mới buông cô ra.

Nắm đấm của Tô Thu Quỳnh không tự chủ mà siết chặt lại, móng tay không tính quá nhiều của cô sớm đã đâm vào trong thịt non ở lòng bàn tay của cô, lòng bàn tay đều một mảng máu.

Cô không cảm thấy đau, cô chỉ là cảm thấy ghê tởm, thật sự ghê tởm, sao lại ghê tởm như vậy chứ!

Người đàn ông cô từng yêu nhất, người đàn ông từng khiến cô rung động muốn sống chết bên nhau, thì ra bây giờ chỉ có thể mang tới cho cô sự ghê tởm!

Tô Thu Quỳnh muốn khóc, nhưng khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, cô sao có thể khóc trước mặt người đàn ông hết lần này tới lần khác bắt nạt cô chứ.

Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, trên môi của cô rỉ máu, cô hoàn toàn không biết.

Tô Thu Quỳnh hận, hận Chiến Mục Hàng ức hiếp cô hết lần này đến lần khác, cô càng hận bản thân cô, rõ ràng hận Chiến Mục Hàng như vậy, cơ thể vẫn không tự chủ mà mềm thành vũng bùn ở trước sự chiếm hữu của anh.

Từ trong gương trước mặt, Tô Thu Quỳnh có thể nhìn thấy rõ, bộ dạng của cô lúc này nhếch nhác cỡ nào, khó coi cỡ nào, cô hận tới mức cả người run rẩy, cô dùng sức hít thở mấy hơi, mới tìm lại được giọng nói khàn đặc đó của mình.

“Chiến Mục Hàng, anh tại sao không chịu tha cho tôi!” Cô thật sự không muốn giẫm phải vết xe đổ, trải qua đau đớn như trước, cô muốn có cuộc sống mới!

Nhưng cô phải làm sao, cuộc đời của cô mới có thể có ánh sáng!

Cô rốt cuộc phải làm sao mới có thể hoàn toàn thoát khỏi tên ác ma Chiến Mục Hàng này?

“Tô Thu Quỳnh, anh từng nói, muốn kêu anh tha cho em, em nằm mơ!”

Liếc nhìn chiếc váy cưới trên giá, đôi mắt của Chiến Mục Hàng lập tức hằn tơ máu: “Tô Thu Quỳnh, em và Lâm Tam muốn kết hôn có phải không?! Ha, thử váy cưới sao? Chỉ là không biết đồ đã qua sử dụng như em có thể thuận lợi gả cho Lâm Tam không?!”

Tô Thu Quỳnh thử váy cưới không phải là vì Lâm Tiêu, đây chỉ là một mảng công việc của cô, nhưng chuyện này cô lười giải thích với Chiến Mục Hàng, bây giờ trong đầu của cô rất bế tắc, chỉ có một câu hỏi.

Đồ đã qua sử dụng.

Người đàn ông cô dùng hết sức để yêu đó, nói cô là đồ đã qua sử dụng.

Nhưng không phải sao, cô đã bị Chiến Mục Hàng anh dùng, rồi ném đi như vứt rác, không phải là đồ đã qua sử dụng hay sao!

Tô Thu Quỳnh muốn khóc, cuối cùng lại cười khanh khách thành tiếng.

Âm thanh của Tô Thu Quỳnh rất hay, cười càng hay hơn, giống như rượu ngon nhất thế giới, từng giọt trút xuống.

“Đúng vậy, Chiến Mục Hàng, tôi là đồ đã qua sử dụng! Đáng tiếc An Tình của anh còn không biết là đồ đã qua mấy lần sử dụng! Ừm, chạm xong đồ đã qua sử dụng như tôi, rồi cưới đồ đã qua không biết bao lần sử dụng như An Tình, Chiến Mục Hàng, anh nhặt rác nhặt cũng rất vui vẻ!”

“Tô Thu Quỳnh, tôi không cho phép em nói Tình!”

Chiến Mục Hàng lập tức ghì cổ của Tô Thu Quỳnh, lực đạo lớn như vậy, gần như muốn bóp gãy cổ của cô.

Tô Thu Quỳnh đau tới mức hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng tất cả đau đớn trên người lại bị nỗi đau trong tim đè xuống.

Nghĩ tới sự bảo vệ không khắc chế của Chiến Mục Hàng mặc kệ là 6 năm trước hay 6 năm sau vẫn như vậy, cảm giác ghê tởm trong lòng Tô Thu Quỳnh càng kịch liệt hơn.

“Chiến Mục Hàng, nếu anh đã thích An Tình như vậy, anh đi tìm An Tình đi! Anh đừng chạm vào tôi! Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Tô Thu Quỳnh đưa tay ra, cô dùng sức đập cửa, cho dù sự đòi hỏi của Chiến Mục Hàng đối với cô đã kết thúc, ở chung một không gian nhỏ hẹp như vậy với anh, cô vẫn không có cảm giác an toàn.

Tay của cô vừa đập hai cái vào cửa thì lại bị Chiến Mục Hàng túm lại.

Chiến Mục Hàng cúi mặt anh nhìn cô, nở nụ cười lạnh lùng, tàn bạo u ám: “Tô Thu Quỳnh, em dùng sức hét đi! Tốt nhất hét cho tất cả mọi người trong tiệm váy cưới tới hết, nhìn xem em bây giờ lẳng lơ cỡ nào!”

Bàn tay giơ lên đó của Tô Thu Quỳnh chợt cứng đờ, tất cả sức lực trên người lập tức bị rút cạn.

Cô thật sự không có can đảm để tất cả mọi người trong tiệm váy cưới nhìn thấy một màn nhếch nhác như này của cô.

Ở biệt thự ven biển, sau khi Nhan Nhã Tịnh vì cô không màng sống chết, Tô Thu Quỳnh đã nghĩ thông rồi, cho dù là vì Nhan Nhã Tịnh, cô cũng phải sống thật tốt.

Ưỡn ngực, kiêu ngạo mà cao quý sống tiếp, nhưng Chiến Mục Hàng cứ hết lần này đến lần khác muốn dồn cô vào chỗ chết!

Tô Thu Quỳnh lặng tiếng co ro ở góc tường đằng sau, cô thật sự sợ hãi, lát nữa cửa lớn của phòng thử đồ mở ra, mọi sự nhếch nhác của cô sẽ bị phơi bày dưới ánh mặt trời.

Không có ai thích sự u tối, cô khát khao ánh mặt trời, cô muốn tránh xa địa ngục đầy sự u tối đó, lần nữa quay lại nhân gian.

“Chiến Mục Hàng, rốt cuộc phải như nào, anh mới có thể buông tha cho tôi?”

Lần nào nghĩ tới cái chết thảm của con cô, trái tim của Tô Thu Quỳnh đều đau như dao cắt, nhưng vì có thể có cuộc sống mới, vì để Chiến Mục Hàng tha cho cô, cô chỉ có thể hết lần này đến lần khác tự vạch nỗi đau của mình.

“Chiến Mục Hàng, đứa con đầu tiên của tôi là anh đích thân hạ lệnh kêu người khác giết chết, tuy đứa con thứ hai của tôi là chết ở trong tay An Trí Dũng, nhưng bi kịch đó cũng là vì anh mà ra. Chiến Mục Hàng, tôi đã vì anh mà mất đi hai đứa con rồi, tôi còn bị anh dày vò 5 năm ở trong tù, anh còn có gì không hài lòng nữa?! Anh tại sao không chịu tha cho tôi!?”

“Hai mạng sống! Hai mạng người sống sờ sờ! Lẽ nào, hai mạng sống này vẫn không đủ để anh tha cho tôi sao!”

Nghĩ tới hai đứa con chết thảm đó của Tô Thu Quỳnh, lồng ngực của Chiến Mục Hàng đau tới mức gần như nghẹt thở.

Đó cũng là con của Chiến Mục Hàng anh.

Anh cũng không ngờ Tô Thu Quỳnh ở trong tù lại chịu nhiều đau khổ như vậy, tuy không phải là anh cho người bạo hành cô, nhưng tất cả chuyện này cũng quả thật vì anh mà ra.

Anh thật sự là thương xót Tô Thu Quỳnh từ tận đáy lòng, vô số lần anh không nhịn được mà muốn ôm Tô Thu Quỳnh, nhưng anh càng hận, càng hận Tô Thu Quỳnh vì Lâm Tiêu, khinh thường anh!

Chiến Mục Hàng cười lạnh lùng, nói từng chữ giết chết con tim: “Không đủ! Tô Thu Quỳnh, vẫn không đủ! Em đã hại chết con của tôi và Tình, em tội đáng muôn chết! Cả đời này của em, cũng đừng hòng tôi buông tha cho em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK