Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy bóng tối vô hạn ập tới, trong mắt cô hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng nữa, cô cứng nhắc rũ mí mắt xuống, không nhúc nhích.
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, Lưu Thiên Hàn muốn nói anh không làm vậy.
Nhưng cổ họng của anh giống như bị một đôi kìm sắt cứng nhắc bóp chặt làm anh nói không nên lời.
Trái tim của anh như bị vô số thanh đao đâm vào làm cho anh đau đến mức không thở nổi.
Anh không có tư cách thanh minh cho bản thân, cho dù từ trước đến này anh chưa bao giờ muốn làm hại cô, nhưng chuyện hôm nay anh thật sự là tên đầu sỏ làm tổn thương cô.
Anh không biết trong suốt một khoảng thời gian dài như vậy cô đã bị làm hại như thế nào, anh càng không dám nghĩ, nếu anh không tìm được cô kịp thời, cô sẽ trở nên như thế nào nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi…”
Đây là lần đầu tiên Lưu Thiên Hàn xin lỗi người khác một cách hèn mọn như vậy, Cố Bắc Vinh đứng ở bên cạnh sững cả người, đáng tiếc, những lời này Nhan Nhã Tịnh không nghe thấy.
Nhạc Dũng nơm nớp lo sợ đi lên phía trước, nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn, đáy lòng anh ta thấp thỏm không yên, nhưng trong thoáng chốc anh ta cũng không biết nên nói gì mới phải.
Lưu Thiên Hàn cũng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, anh ôm Nhan Nhã Tịnh bước nhanh ra ngoài rừng cây.
Trên người cô có rất nhiều máu, anh nhất định phải nhanh chóng đi chữa trị vết thương cho cô.
Trên đường đi, Nhạc Dũng đã gọi điện thoại cho bác sĩ Giang, Lưu Thiên Hàn vừa ôm Nhan Nhã Tịnh đến biệt thự, bác sĩ Giang đã vội vã chạy qua.
Bác sĩ Giang là một vị bác sĩ nữ trung niên mập mạp, bà là họ hàng xa của Lưu Thiên Hàn, cũng được tính là trưởng bối của anh.
Nhìn Nhan Nhã Tịnh toàn thân đầy máu nằm trên giường nhỏ, không hề nhúc nhích, bác sĩ Giang nhìn vào mắt của Lưu Thiên Hàn, mang theo ý trách cứ rõ ràng.
Hiển nhiên bà cho rằng Nhan Nhã Tịnh bị Lưu Thiên Hàn giày vò thành như vậy.
Bác sĩ Giang kiểm tra cơ thể cho Nhan Nhã Tịnh, đương nhiên Cố Bắc Vinh và Nhạc Dũng đều ngoan ngoãn lui ra ngoài, nhưng hai chân của Lưu Thiên Hàn cứ như mọc ở bên giường, đuổi thế nào cũng không ra ngoài.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Bắc Vinh luôn mang theo vài phần bất cần đời, hiếm khi nổi lên vẻ nghiêm trọng.
“Nhạc Dũng, cậu nói gì cơ? Cậu nói chị dâu Cửu nhiều lần bảo dì Cẩn giúp cô ấy tìm Lưu Cửu đòi tiền? Sao có chuyện đấy được! Tôi cảm thấy chị dâu Cửu không giống người như vậy đâu!”
“Cậu Cố, cực kỳ chính xác, lần nào cũng là dì Cẩn liên lạc với sếp, sếp lại bảo tôi đưa tiền cho dì Cẩn. Năm năm nay, hết lần này tới lần khác, kiểu gì tôi cũng phải đưa cho cô ấy mấy trăm tỷ rồi. Tuy một hai trăm tỷ đối với sếp chẳng tính là bao nhiêu, nhưng cô ấy tham lam vô độ như vậy, sếp rất tức giận cho nên mới để bảo tôi dạy dỗ cô ấy.” Nhạc Dũng thành thật nói với Cố Bắc Vinh.
“Tôi không tin! Chị dâu Cửu không thể đòi Lưu Cửu nhiều tiền như vậy được! Trong này nhất định có hiểu lầm gì đó!” Cố Bắc Vinh và Nhan Nhã Tịnh qua lại không sâu, nhưng anh ấy tin cô sẽ không phải là loại người tham lam vô độ, có thể là do ánh mắt của cô quá trong sáng, không có nhiều bụi bặm thế tục.
Cố Bắc Vinh vừa nói xong lời này thì chợt nhớ tới ngày đó anh ấy đến chỗ dì Cẩn đụng phải Tống Thu Huyền, Tống Thu Huyền ở trong một gia đình rất bình thường lại mặc trên người toàn là hàng hiệu, mỗi một món phụ kiện trên người đều có giá trị không nhỏ.
Trong đầu lóe lên cái gì đó, Cố Bắc Vinh vội vàng nói: “Điều tra đi! Nhạc Dũng, cậu đi điều tra xem số tiền đó rốt cuộc đã đi đâu! Số tiền đó đều được giao cho chị dâu Cửu thông qua dì Cẩn, nhưng chúng ta cũng không biết cuối cùng dì Cẩn có giao cho chị dâu Cửu hay không! Tôi nghi ngờ chị dâu Cửu hoàn toàn không biết đến số tiền đó!”
Nghe Cố Bắc Vinh nói vậy, trong mắt Nhạc Dũng cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Đúng rồi, đều là dì Cẩn đến truyền lời thay cho Nhan Nhã Tịnh, bọn họ đều tin dì Cẩn quá mức, cũng không nghĩ tới dì Cẩn có nói dối hay không.
Thật ra, đối với Nhạc Dũng thì điều tra rõ ràng tài khoản của vài người rất dễ dàng, chỉ là vì vẫn luôn chưa từng nghi ngờ nên anh ta mới chưa từng đi kiểm tra tài khoản của Nhan Nhã Tịnh và dì Cẩn.
Sau khi bác sĩ Giang xử lý xong vết thương trên người của Nhan Nhã Tịnh, Cố Bắc Vinh và Nhạc Dũng mới đi vào phòng của Lưu Thiên Hàn.
Tuy bác sĩ Giang là trưởng bối nhưng cũng có chút kiêng kỵ người đàn ông có thể hô mưa gọi gió này, nhưng lương y như từ mẫu, có một số lời mà bà không thể không nói.
Cô gái nhỏ quá đáng thương, bị Lưu Cửu tâm lý vặn vẹo này giày vò thành như vậy, ngày tháng này cũng không biết khi nào mới kết thúc đây!
Bác sĩ Giang hắng giọng một cái rồi nói: “Lưu Cửu, cô muốn nói với cháu vài câu.”
“Nói đi!” Tầm mắt Lưu Thiên Hàn vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, khung cảnh tìm được cô tối hôm qua quá mức kinh hoàng chấn động, anh rất sợ hễ rời mắt đi là cô lại biến mất.
“Lưu Cửu, trên người cô gái này không có dấu vết bị xâm phạm, chắc là cháu vẫn chưa thành công.”
Bác sĩ Giang dừng lại một thoáng, lại nói tiếp: “Lưu Cửu, cô biết có một số lời cô nói khiến cháu không vui, nhưng cô vẫn phải nói. Cháu đang ở độ tuổi sung mãn, có một số nhu cầu nào đó thì cô có thể hiểu được, nhưng cho dù cháu muốn cái gì đó thì cũng phải tìm đúng thời điểm chứ. Bây giờ con gái nhà người ta còn trong chu kỳ kinh nguyệt, cháu lại bắt ép người ta như vậy, thế này cũng quá…”
Bác sĩ Giang cũng là phụ nữ, nghĩ tới sự ấm ức mà Nhan Nhã Tịnh phải chịu, sự phẫn nộ của bà dần dần lấn áp nỗi sợ hãi của bà với Lưu Thiên Hàn.
“Lưu Cửu, cô phải nói một câu, tắm máu chiến đấu… Khẩu vị của cháu nặng quá rồi đấy. Con gái nhà người ta không đồng ý, cô có thể hiểu được, cháu là một người đàn ông, sao có thể ra tay với cô ấy vậy chứ! Lần này cũng may là cháu ra tay với cô ấy chỉ làm tăng thêm lượng máu ra của cô ấy, lỡ như lần sau không cẩn thận đá hỏng bụng thì đó chính là chuyện cả đời!”
“Trơi ạ, bụng bị đạp xanh hết cả lên rồi, cháu ra tay tàn nhẫn quá vậy!”
Bác sĩ Giang còn muốn nói gì đó với Lưu Thiên Hàn, nhưng đôi mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn quá đáng sợ, cứ như muốn ăn thịt người, bà nuốt nuốt nước bọt, thật sự phải kìm nén những lời tràng giang đại hải của mình lại.
Bà thu dọn hộp thuốc của mình, bình tĩnh nhìn Lưu Thiên Hàn một cái: “Lưu Cửu, cháu tự thu xếp ổn thỏa đi!”
Nói xong lời này, bác sĩ Giang xách hòm thuốc bước nhanh ra ngoài.
Cố Bắc Vinh cười nhẹ một cái, thấy Lưu Cửu lại bị bác sĩ Giang coi là dã thú có tâm lý vặn vẹo, không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
“Lưu Cửu, có nghe thấy không? Bác sĩ Giang nói khẩu vị của cậu quá nặng! Tôi cũng cảm thấy khẩu vị của cậu quá nặng rồi đấy!”
Sắc mặt của Lưu Thiên Hàn sa sầm xuống càng thêm đáng sợ: “Ừ, khẩu vị của tôi nặng, cho nên chân của cậu không cần nữa!”
Cố Bắc Vinh vội vàng che miệng lại, anh ấy cũng không muốn bị Lưu Thiên Hàn khẩu vị nặng này đánh gãy chân đâu.
Cố Bắc Vinh đích thực là một người không chịu được cô đơn, không nói lời nào là sẽ bị nghẹn chết. Anh còn chưa yên tĩnh được vài giây đã lại nói với Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, cậu cũng đừng quá tự trách mình nữa, chuyện tối hôm qua đúng là cậu đã làm rất quá đáng, nhưng chúng ta cũng nên vui mừng, ba tên khốn nạn kia không thực hiện được ý đồ xấu.”
“Đúng đấy, cô Nhan không có gì đáng ngại, cũng không bị bọn họ… Cũng coi như là trong cái rủi có cái may.” Nhạc Dũng cũng nhẹ giọng an ủi Lưu Thiên Hàn.
Trầm mặc một lát, Nhạc Dũng lại thăm dò nói với Lưu Thiên Hàn: “Sếp, tôi vừa mới điều tra rõ ràng một chuyện, là… là về cô Nhan.”
“Nói!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.