Trong giọng nói của Nhạc Dũng mang theo sự kích động khó kiềm chế được: “Đại ca, An Bảo và An Mỹ đều là con ruột của anh!”
Kết quả này nằm trong dự đoán của Lưu Thiên Hàn, nhưng khi có được kết luận chắc chắn, sự kích động trong lòng anh chỉ có nhiều hơn chứ không kém Nhạc Dũng.
Cô gái năm năm trước thật sự là Nhan Nhã Tịnh!
Hoá ra duyên phận của họ đã bắt đầu từ năm năm trước.
Tiếc là anh quá mù quáng, nhận nhầm người. Nếu khi ấy anh có thể nhận ra Nhan Nhã Tịnh và giữ cô lại thì cô cũng không phải sống lang thang phiêu bạt năm năm trời.
Bàn tay cầm điện thoại của Lưu Thiên Hàn không kìm chế được run lên, anh cảm thấy ông trời thật sự quá ưu ái mình, anh có được thứ mà anh mong muốn, không rời xa người con gái anh yêu, cô còn sinh cho anh một cặp song sinh thông minh, đáng yêu như vậy nữa.
Giọng nói hưng phấn đến độ run rẩy của Nhạc Dũng vẫn tiếp tục vang lên: “Đại ca, anh có con rồi! Tôi thật sự rất vui! Đại ca, anh giỏi quá! Không nói không rằng bỗng có được hai đứa con lớn thế này! Đại ca, anh có con nối dõi rồi!”
Nhạc Dũng càng nói càng kích động, nếu không phải là người ưa thể diện thì anh ta đã thật sự muốn khóc lên thật to.
Kể từ khi Lưu Thiên Hàn kéo anh ta ra khỏi vũng lầy nhiều năm trước, anh ta đã quyết một lòng đi theo anh, điều hạnh phúc nhất đời này của anh ta là được thấy Lưu Thiên Hàn vui vẻ và hạnh phúc.
Lưu Thiên Hàn của trước đây không gần gũi phụ nữ, anh coi phụ nữ như tai hoạ đáng sợ, lần nghiêm trọng nhất là một nữ ngôi sao mặc quần áo đặc biệt để quyến rũ anh, không ngờ lại khiến anh nôn ra ngay tại chỗ.
Theo Nhạc Dũng thấy, Lưu Thiên Hàn có chướng ngại tâm lý trong chuyện nam nữ, thậm chí là dị ứng với phụ nữ, anh ta nghĩ rằng Lưu Thiên Hàn như vậy chắc chắn sẽ phải cô đơn cả đời, nhưng không ngờ anh không chỉ gặp được Nhan Nhã Tịnh, cây vạn tuế ra hoa, còn gieo trồng được một đôi nam nữ từ năm năm trước.
“Đại ca, anh thật sự quá giỏi!” Nhạc Dũng càng nói càng phấn khích, chỉ thiếu điều huơ tay múa chân.
Cao Bắc Vinh ở ngay bên cạnh Nhạc Dũng, sau khi biết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con của Lưu Thiên Hàn, anh ta cũng kích động nhảy qua nhảy lại.
Thấy Nhạc Dũng gọi cho Lưu Thiên Hàn, sau khi nhảy nhót đã đời, Cao Bắc Vinh lại nhảy tới trước mặt Nhạc Dũng, giật lấy điện thoại trong tay anh ta.
“Lưu Cửu, được đó nha, tôi còn tưởng tới khi con tôi đi chợ mua nước tương được thì cậu vẫn còn làm hoà thượng, không ngờ bây giờ con cậu đã có thể đi mua nước tương được rồi!”
Cao Bắc Vinh cứ nghĩ đến hai đứa nhỏ đáng yêu sau này sẽ gọi mình là chú là lòng lại vui mừng khôn xiết.
Từ nhỏ Cao Bắc Vinh đã là người cực kỳ thích khoe khoang, khi anh ta khen Lưu Thiên Hàn cũng không quên khen ngợi bản thân mình.
Anh ta hất mái tóc ngắn của mình tự cho là phóng khoáng, đắc ý nói: “Lưu Cửu, tôi dạy cậu được đấy chứ? Dưới sự dạy bảo ân cần của tôi, cậu không chỉ thoát ế mà còn lên chức ba! Lưu Cửu, cậu phải cho tôi một tấm phong bì thật dày đấy nhé! Cậu yên tâm, chỉ cần cậu đưa tôi phong bì thật dày thì sau này tôi sẽ tiếp tục dạy cho cậu!”
Lúc này tâm trạng của Lưu Thiên Hàn thật sự rất vui, nhưng dù anh vui đến thế nào đi chăng nữa cũng không quên phải xỉa xói Cao Bắc Vinh.
“Cậu dạy tôi?” Lưu Thiên Hàn nhướng mày, hiển nhiên là rất không đồng ý với lời nói của Cao Bắc Vinh.
Cao Bắc Vinh gật đầu lia lịa: “Đương nhiên! Nếu tôi không dạy cậu ba mươi sáu kế theo đuổi vợ thì sao cậu có thể cua được chị dâu?”
“Hờ!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cười nhạo: “Cậu chỉ là chó độc thân thì dạy được tôi cái gì? Dạy tôi sống độc thân à?”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn thẳng thừng cúp điện thoại.
Cao Bắc Vinh tức đến mức trợn tròn hai mắt, tên Lưu Thiên Hàn này lại nói anh ta là chó độc thân! Anh ta làm chó độc thân có dễ dàng đâu!
Nhìn người khác thể hiện tình cảm, còn phải nhìn người khác bế con trai, bế con gái, anh ta có thể bế ai? Bế Nhạc Dũng à? Buồn nôn! Gu của anh ta không mặn đến thế!
Cao Bắc Vinh im lặng suy ngẫm lại lời nói của Lưu Thiên Hàn, nghĩ tới câu nói đó của anh, anh ta chỉ là một con cún độc thân thì dạy được anh cái gì, anh ta bèn lập tức nổi đoá nhảy dựng lên.
Thấy Cao Bắc Vinh vừa cười khẩy vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn vào màn hình điện thoại di động, Nhạc Dũng sợ anh ta kích động đến mức đầu óc có vấn đề bèn vội nói: “Cậu Cao à, tôi biết anh rất mong đại ca kết hôn sinh con, bây giờ cuối cùng đại ca cũng có con rồi, chắc chắn anh rất kích động, nhưng anh cũng đừng kích động quá, kích động dễ sinh bệnh, như vậy sẽ được một mất mười đó!”
“Cậu nói tôi có bệnh?! Cậu mới bị bệnh ấy! Cả người cậu từ trên xuống dưới đều có bệnh!” Cao Bắc Vinh trút hết mọi sự bực bội Lưu Thiên Hàn gây ra cho mình lên Nhạc Dũng.
Nhạc Dũng yếu ớt mếu máo: “Tôi chỉ quan tâm anh thôi mà, đúng là không biết ý tốt của người ta!”
“Ai cần cậu quan tâm! Cậu là cún độc thân, không đi tìm phụ nữ mà quan tâm, cậu quan tâm tôi làm gì, hả?! Cậu nói đi, cậu quan tâm tôi làm gì?! Ai cần con cún độc thân như cậu quan tâm chứ! Không có việc gì mà cũng tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm! Cậu nói đi, cậu có ý đồ xấu gì với tôi?!”
“Xuỳ! Tôi nói cho cậu biết nhé, chó độc thân như cậu đừng hòng có ý đồ xấu xa, bất chính gì với tôi! Gu tôi không mặn thế đâu!”
Nhạc Dũng yếu ớt giật giật khoé miệng: “Gu của tôi cũng không mặn như thế! Còn nữa, tôi sắp không còn là chó độc thân nữa rồi, cậu Cao, anh yên tâm, chó độc thân là một danh xưng rất vinh quang, không ai dám giành với anh đâu!”
Vừa dứt lời, Nhạc Dũng đẩy gọng kính vàng trên sống mũi lên, nhướng mày nhìn Cao Bắc Vinh một cách kiêu ngạo và khiêu khích.
Cao Bắc Vinh ngơ ngác đứng tại chỗ, tỏ ý chó độc thân lại bị sét đánh rồi.
Nhạc Dũng là chó độc thân vạn năm mà cũng sắp thoát ế?!
Tại sao con người bây giờ không phải đang yêu đương sinh con thì cũng là đang trên con đường đến với tình yêu thế?
Ban đầu Lưu Thiên Hàn yêu đương còn có Nhạc Dũng ở bên anh ta, nhưng bây giờ dường như cún độc thân đáng thương chỉ còn lại một mình anh ta thôi.
Không đúng, còn có Lâm Tiêu.
Nghĩ đến Lâm Tiêu, mặt mày Cao Bắc Vinh thoáng chốc bừng sáng, anh ta vội vàng gọi cho Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, tối nay có rảnh không? Hai chó độc thân chúng ta cùng đi uống với nhau vài ly đi!”
“Chó độc thân?” Lâm Tiêu cau mày, hiển nhiên rất ghét xưng hô này: “Tối nay tôi không rảnh, tôi còn phải làm cho Thu Quỳnh bữa tối tình yêu nữa.”
Lâm Tiêu sợ món sườn lợn rán trong nồi sẽ bị cháy, không đợi Cao Bắc Vinh lên tiếng lần nữa đã thẳng tay cúp luôn điện thoại.
Nguyên liệu nấu ăn trong căn hộ nhỏ của Nhan Nhã Tịnh có hạn, Lưu Thiên Hàn cũng không nấu nhiều món lắm, vậy nên chẳng mấy chốc anh đã quay trở lại phòng ngủ của Nhan Nhã Tịnh, gọi cô cùng ra phòng khách để ăn tối.
Khi đẩy cửa vào, nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh trong phòng, anh đã ngây người.
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Lưu Thiên Hàn lại vào nhanh như vậy, cô nhìn mình trong gương rồi cũng sững sờ.