Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không! Anh không phải trai bao!

Cô biết nhà của Hách Trung Văn mở công ty, anh là cậu nhỏ của Hách Trung Văn cho nên chắc chắn không đến mức sa đọa phải đi làm trai bao.

Hơn nữa, anh không phải là người đàn ông năm đó Nhan Vũ Trúc thuê, cho nên tất nhiên không phải là trai bao!

Đầu Nhan Nhã Tịnh hơi rối rắm, đêm hôm đó rõ ràng Nhan Vũ Trúc gọi đến một tên trai bao, sao có thể trở thành Hách Trung Văn được? Chẳng lẽ là Hách Trung Văn vào nhầm phòng?

Càng nghĩ càng không hiểu, Nhan Nhã Tịnh dứt khoát không nghĩ thêm nữa. Dẫu sao, cho dù cô thực sự không có cảm giác gì với Hách Trung Văn thì anh ta vẫn là ba của An Bảo và An Mỹ. Có thế nào thì cũng tốt hơn là ba bọn trẻ làm nghề kia.

Cảm nhận được Lưu Thiên Hàn nhìn mình không hề chớp mắt, Nhan Nhã Tịnh vô thức cụp mi xuống. Tình cờ, tầm mắt cô lại rơi vào đôi môi mỏng hoàn hảo của anh.

Sáng hôm nay, anh đã hôn cô.

Cô vội vàng quay mặt đi, gọi anh theo cách xưng hô của Hách Trung Văn, nhỏ giọng gọi: “Cậu nhỏ.”

Cậu nhỏ?

Lưu Thiên Hàn cau mày. Trông anh già đến vậy sao?

Hách Trung Văn gọi anh là cậu vì có quan hệ họ hàng, nhưng thật ra anh chỉ hơn Hách Trung Văn một tuổi thôi. Cô gọi anh là cậu như vậy lập tức khiến anh cảm thấy mình và cô không cùng một thế hệ.

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn nhíu mày, Nhan Nhã Tịnh không khỏi bồn chồn trong lòng. Chẳng lẽ anh đang ghi hận việc cô coi anh thành trai bao sao?

Dù gì thì anh cũng là ông cậu của An Bảo và An Mỹ, nếu giữa họ luôn tồn tại khúc mắc đó thì sau này gặp mặt sẽ rất xấu hổ.

Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, định nói điều gì đó để xoa dịu mối quan hệ giữa cô và Lưu Thiên Hàn: “À thì, cậu nhỏ cho cháu xin lỗi, có thể là sáng nay cháu đã nói điều gì đó không phù hợp, cậu đừng để trong lòng! À, còn triệu rưỡi đến khám ở nhà thì cháu cũng không lấy đâu, cứ coi như là để cháu xin lỗi cậu nhé.”

“Chị đại, em quen biết cậu nhỏ sao? Cậu nhỏ còn nợ tiền của em à?” Hách Trung Văn không dám tin nhìn Nhan Nhã Tịnh hỏi.

Lưu Thiên Hàn trực tiếp làm lơ Hách Trung Văn, lạnh lùng nhướng mi mắt, nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Số Zalo.”

“Cái gì?” Nhan Nhã Tịnh sững sờ, không hiểu ý của Lưu Thiên Hàn.

“Chuyển khoản cho cô.”

“À.” Nhan Nhã Tịnh đáp lại, rồi liền đọc số Zalo của mình cho Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trước mặt người này, mình rất kém cỏi. Dù sao thì cô cũng là một phụ nữ thông minh độc lập trong thời đại mới, nhưng mỗi khi đối mặt với Lưu Thiên Hàn lại cảm thấy mình như một kẻ thiểu năng.

Gần như ngay sau đó Lưu Thiên Hàn đã kết bạn trên Zalo với Nhan Nhã Tịnh và chuyển khoản.

Hách Trung Văn không dám tin nhìn danh sách bạn bè của Nhan Nhã Tịnh có cái tên “Lưu Cửu”. Cậu nhỏ thật sự đã kết bạn với Zalo của chị đại sao? Anh ta còn không phải là bạn trên Zalo của cậu nữa đó!

Anh ta nhất định phải kết bạn trên Zalo với cậu để khoe với mẹ mình.

Suy nghĩ không bằng hành động thực tế, Hách Trung Văn cầm lấy điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, tìm ra nick Zalo của Lưu Thiên Hàn, gửi lời mời kết bạn.

Nhưng anh ta lại bi ai phát hiện ra mình bị Lưu Thiên Hàn từ chối!

“Tại sao cậu lại từ chối kết bạn với cháu?” Hách Trung Văn buồn bực nói: “Cậu nhỏ, cậu không còn yêu cháu nữa rồi phải không?”

Khóe môi Lưu Thiên Hàn run rẩy: “Thật ngại quá, không phải gu của tôi.”

Thật ngại quá, không phải gu của tôi…

Trái tim nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh lập tức run lên. Hình như cô đã từng nói với Lưu Thiên Hàn câu đó, đúng là anh đã ghi hận với cô rồi

Bầu không khí không hiểu sao chợt trở nên xấu hổ. May mắn là lúc này dì Cẩn lại gọi điện thoại tới, Nhan Nhã Tịnh mượn cơ hội đi nghe điện thoại để tránh tiếp tục bị giày vò trong tình cảnh bối rối đó.

Dì Cẩn nói lát nữa sẽ gửi thỏa thuận ly hôn tới.

Cuối cùng cũng đã đến lúc ký tên…

Nếu không có trói buộc của cuộc hôn nhân hữu danh vô thực đó thì liệu cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới và đón chào một tình yêu mới không?

Hách Trung Văn bây giờ cũng đã bắt đầu ảo tưởng đến cuộc sống tốt đẹp vợ con đề huề. Anh ta bám dính lấy Nhan Nhã Tịnh, nhất định muốn cô đến biệt thự của anh ta ở chung.

Lưu Thiên Hàn thản nhiên nói một câu không mặn không nhạt: “Cháu có chắc chỗ đó thật sự cho người ở được không?”

Lời nói của Lưu Thiên Hàn khiến Hách Trung Văn lập tức câm nín. Hoàn toàn chính xác, cái ổ heo của anh ta dơ dáy bẩn thỉu kinh khủng, bây giờ Nhan Nhã Tịnh mà tới đó thì chắc chắn sẽ bị dọa cho bỏ chạy.

Hách Trung Văn kìm nén lòng khát khao được ôm vợ con đi ngủ, hẹn Nhan Nhã Tịnh ngày mai gặp mặt rồi mới lưu luyến xoay người rời đi.

Chờ anh ta dọn xong cái chuồng lợn của mình là có thể đón vợ con đến, gia đình anh ta sẽ không bao giờ bị chia cắt nữa.

Sau khi ký vào thỏa thuận ly hôn, Nhan Nhã Tịnh liền mất ngủ.

Vừa nghĩ tới ba chữ “tình yêu mới”, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét thâm sâu, khí chất cao quý đầy cảm giác cấm dục của Lưu Thiên Hàn lại bắt đầu xoay vần trong đầu cô.

Sáng hôm sau, Nhan Nhã Tịnh đến khoa ung thư của bệnh viện đông y Vân Hải báo cáo.

Vừa bước vào văn phòng thì cửa văn phòng bỗng nhiên đã bị đạp tung ra.

Một người phụ nữ cao lớn thô kệch giận dữ đứng ở cửa, đạp mạnh vào cửa phòng làm việc như đang trút giận: “Nhan Nhã Tịnh đâu? Bảo Nhan Nhã Tịnh cút ra đây cho tôi.”

Nhan Nhã Tịnh thật sự không biết mình đã đắc tội người phụ nữ này như thế nào, nhưng người ta đã đến đập phá thì cô cũng không thể làm con rùa đen rụt cổ được.

“Chào chị, tôi là Nhan Nhã Tịnh đây, có chuyện gì vậy?”

“Cái con hồ ly tinh này, mày dám quyến rũ chồng tao, tao đánh chết mày!” Vừa nói người phụ nữ vừa giơ tay tát vào mặt Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh chưa bao giờ là kẻ yếu đuối để cho người ta bắt nạt. Cô nắm lấy cổ tay người phụ nữ, sự áp chế vô hình trong giọng nói khiến người phụ nữ phải lùi lại một bước.

“Chị à, có phải chị nhầm không? Tôi vừa mới về nước, làm sao quyến rũ được chồng chị?”

Cơ thể mập mạp của người phụ nữ run lên, nhưng khi nghĩ đến ba trăm triệu mà Nhan Vũ Trúc đưa cho mình, cô ta lại kiên trì nói tiếp: “Con hồ ly tinh, đừng có mà giả vờ với tao! Mày có gan cướp người đàn ông của người khác mà lại không có gan thừa nhận, sao mày không biết xấu hổ thế!”

Khi người phụ nữ nhìn thấy xung quanh bắt đầu có nhiều người xúm lại, giọng nói của cô ta cũng lập tức tăng âm lượng: “Mọi người vào xem thử đi này! Con hồ ly tinh này cướp chồng của người khác, phá hoại gia đình nhà người ta, ai mà dám đi chữa bệnh ở chỗ cô ta nữa? Cũng không sợ chồng mình bị cô ta giật mất à! Bệnh viện này suy nghĩ gì mà lại để cho loại hồ ly tinh thế này tới làm việc, không biết có phải lãnh đạo bệnh viện cũng qua lại với cô ta không nữa?”

Lời nói của người phụ nữ quá khó nghe khiến sắc mặt Nhan Nhã Tịnh chợt lạnh xuống: “Chị nói tôi giật chồng chị, chị có bằng chứng gì?”

“Chuyện này còn cần chứng cứ sao? Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô và chồng tôi vào khách sạn, chồng tôi đã thừa nhận rồi! Loại hồ ly tinh như cô không xứng làm bác sĩ. Lãnh đạo bệnh viện các cô đâu? Tôi muốn họ phải sa thải cô!” Người phụ nữ hét lớn lên, như sợ người khác không nghe thấy.

Sau khi nghe những lời người phụ nữ kia nói, xung quanh lập tức xôn xao bàn luận.

“Không nhìn ra đấy, còn trẻ như vậy mà đã sa đọa thế này rồi.”

“Đúng vậy, quyến rũ chồng của người khác, thật không biết xấu hổ!”

“Mấy cô gái trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng tệ! Người như vậy làm sao có thể vào bệnh viện làm việc được? Loại người này nên bị đuổi việc!”

“Đúng, phải đuổi đi! Không đuổi việc loại người này thì ai dám tới bệnh viện này khám bệnh nữa? Lỡ mà chồng tôi cũng bị giật mất thì phải làm sao?”

Nơi này quá ồn ào khiến chủ nhiệm Bùi Bảo Bình cũng biết, nghe tin là lập tức chạy tới. Vừa nhìn thấy Bùi Bảo Bình, người phụ nữ kia vội vàng phóng vụt qua: “Nhìn ông thế này thì chắc là lãnh đạo nhỉ? Bác sĩ chỗ các ông giật chồng tôi, phá hoại gia đình tôi. Hôm nay ông phải cho tôi một lời giải thích!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK