"Lưu Thiên Hàn, sau này anh không được hôn những người phụ nữ khác!”
"Ừm, sau này anh sẽ không hôn những người phụ nữ khác.”
"Anh Lưu, nếu anh hôn những người phụ nữ khác thì sao?"
"Nhan Nhã Tịnh, nếu một ngày nào đó anh hôn những người phụ nữ khác thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là anh không còn yêu em nữa."
"Nhưng Nhan Nhã Tịnh, kiếp này, anh chỉ yêu mình em."
Rất nhiều hình ảnh hiện lên như cuốn phim trong đầu Nhan Nhã Tịnh, cô và Lưu Thiên Hàn đã từ ân ân ái ái như thế, đã từng ngọt ngào và tốt đẹp như thế, sao bây giờ lại biến thành thế này?
Lời của họ liên tục lặp lại bên tai Nhan Nhã Tịnh như lời nguyền. Nhan Nhã Tịnh nhớ lại dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa thâm tình của Lưu Thiên Hàn, trong lòng cô vừa ngọt, lại vừa chua xót.
Cuối cùng, đầu cô chỉ còn vang vọng một câu.
Nhan Nhã Tịnh, nếu một ngày nào đó anh hôn những người phụ nữ khác thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là anh không còn yêu em nữa.
Anh không còn yêu em nữa……
Nước mắt Nhan Nhã Tịnh chảy dài, cô dùng sức che miệng lẹ để không bật ra tiếng khóc. Nhưng đôi vai cô vẫn không nhịn được mà run lên.
Anh Lưu hôn Cung Tư Mỹ rồi, anh không còn yêu cô nữa rồi….
Nhưng anh Lưu từng thâm tình như vậy, sao anh lại không yêu cô nữa!
Nhan Nhã Tịnh ngồi phịch xuống đất, cô không quan tâm hiện tại trông mình xấu hổ thế nào nữa, cô chỉ muốn biết rốt cuộc trong lòng anh Lưu đang nghĩ gì!
Cô cố gắng chống tay đứng dậy. Nếu Lưu Thiên Hàn không tự mình nói ra câu anh không còn yêu cô nữa thì cô quyết không cam lòng, nhưng cô lại không đủ can đảm xông vào biệt thự để chất vấn anh Lưu.
Lỡ đâu anh Lưu và Cung Tư Mỹ vẫn hôn nhau thắm thiết, hoặc bọn họ làm chuyện thân mật hơn thì sao, sao cô chịu đựng nổi chứ!
Anh Lưu, vừa rồi chỉ là ảo giác thôi đúng chứ? Dù gì anh cũng vì cô nên mới mắc căn bệnh như vậy.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng ngẩng đầu lên, cô còn chưa tự nhận thức được thì nước mắt đã thấm ướt mặt cô.
Sau khi mẹ chết đi, trong suốt 5 năm qua, cô gần như không để bản thân rơi nước mắt, nhưng từ khi gặp anh Lưu, cô đã trở nên yếu đuối thích khóc nhiều hơn. Vì anh Lưu nuông chiều cô, chiều chuộng cô nên cô có thể thoải mái khóc thoải mái cười trước mặt anh.
Bây giờ anh Lưu lại muốn nuông chiều một phụ nữ khác, nhưng cô đã bị chiều hư rồi, một cô dễ dàng ỷ lại vào anh như thế phải làm sao bây giờ!
Nhan Nhã Tịnh nghiến răng đứng dậy, mặc dù cảm thấy rất khó chịu, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định quay trở lại biệt thự để hỏi cho rõ ràng.
Cứ im lặng bỏ đi thì nực cười lắm.
Ít nhất, cô cũng phải hỏi cho rõ, chuyện anh từng đối xử với cô tốt như thế là một vở kịch hay anh thực sự thích cô.
Chỉ cần anh bằng lòng dỗ dành cô, dù có từng bắt gian anh và Cung Tư Mỹ tại trận thì cô vẫn có thể cho anh một cơ hội nữa.
Tay Nhan Nhã Tịnh bất giác siết chặt, điều cô sợ nhất là anh Lưu không cần cô cho anh cơ hội.
“Chị đại, sao em lại khóc?!” Khi Nhan Nhã Tịnh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì tiếng của Hách Trung Văn bỗng vang lên bên tai cô.
Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác quay đầu, cô thấy Hách Trung Văn đang nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng: “Chị đại, cậu trẻ bắt nạt em à? Em nói cho tôi biết đi, cậu trẻ bắt nạt em thế nào? Tôi đi liều mạng với anh ta!”
“Anh Lưu không bắt nạt tôi.” Mặc dù chuyện Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ hôn nhau khiến cô rất tức giận nhưng cô hi vọng Hách Trung Văn không nhúng tay vào chuyện này.
Đây là chuyện giữa cô và anh Lưu, họ tự mình giải quyết là được, không cần liên lụy đến người khác.
“Hách Trung Văn?!” Cao Bắc Vinh vừa mới giải quyết xong chuyện của Lưu Gia Thành và đánh một trận sống chết với Lưu Kiêu nên hiện giờ chân anh ta đang bị thương. Nhưng khi nhìn thấy Hách Trung Văn ôm chặt tay Nhan Nhã Tịnh như thế, anh ta vẫn phải bất chấp xuống xe.
"Hách Trung Văn, cậu làm gì vậy hả! Mau buông chị dâu ra!" Cao Bắc Vinh kiên quyết bảo vệ lợi ích của Lưu Thiên Hàn. Bây giờ Hách Trung Văn cứ muốn đào góc tường nhà Lưu Thiên Hàn như thế, đương nhiên anh ta phải chặt đứt suy nghĩ không đứng đắn của Hách Trung Văn rồi.
"Tôi sẽ không buông chị đại ra!" Hách Trung Văn kiên quyết: “Cậu trẻ chọc chị đại khóc rồi! Tôi không thể để cậu trẻ tiếp tục bắt nạt chị đại được!”
"Hách Trung Văn, cậu nói bậy bạ gì thế hả! Tình cảm giữa Lưu Cửu và chị dâu thắm thiết như thế, sao anh ấy có thể bắt nạt chị dâu được! Hách Trung Văn, cậu ngứa da rồi đúng không! Có tin hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cậu trận đàng hoàng không hả?!”
Nói xong, Cao Bắc Vinh liền xắn tay áo lên chuẩn bị cho tên nhóc đào góc tường tới nghiện này một bài học.
Nhan Nhã Tịnh thẳng thừng rút tay ra, cô không muốn cho Hách Trung Văn hi vọng, nhưng cô cũng không muốn Hách Trung Văn bị Cao Bắc Vinh dạy dỗ một trận.
"Cao Bắc Vinh, anh đừng bắt nạt nhóc mập nữa! Chuyện này cứ để tôi tự giải quyết.” Thấy Cao Bắc Vinh định đi vào biệt thự của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh tự cười giễu, sau đó cô nói: “Bây giờ anh Lưu và Cung Tư Mỹ đang bận trong đó! Anh có vào thì cũng đừng làm phiền đôi uyên ương!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh tiếp tục chạy về phía trước.
Cô vốn định quay lại hỏi Lưu Thiên Hàn cho rõ ràng nhưng bây giờ Cao Bắc Vinh đã đến, Nhạc Dũng còn đang ở trên xe, chắc cũng sắp vào rồi.
Nhiều người như vậy, loạn như vậy, cô có thể hỏi được gì chứ!
“Chị dâu!” Cao Bắc Vinh cũng đâu bphải đồ ngốc, nghe Nhan Nhã Tịnh nói thế, anh ta lập tức nhận ra chắc chắc Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh đã xảy ra vấn đề gì rồi. Anh ta hốt hoảng muốn chạy theo hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái chân tàn này không cho phép, anh ta đuổi theo không kịp.
Nhan Nhã Tịnh vốn định đứng bên đường đón xe nhưng cô vừa đi ra khỏi khu biệt thự Tầm viên thì một nhóm phóng viên lập tức ùa tới vây kín cô lại.
"Nhan Nhã Tịnh, anh Lưu và Cung Tư Mỹ sắp kết hôn rồi, xin hỏi cô nghĩ gì về chuyện gì?”
"Nhan Nhã Tịnh, có phải hiện giờ cô đang rất đau lòng không? Cô đã vắt hết tâm trí phá hoại tình cảm của anh Lưu và cô Cung nhưng cuối cùng vẫn không thể trở thành bà Lưu, cô có cảm thấy mình rất thất bại không?”
"Đúng vậy đó Nhan Nhã Tịnh, cô có định một khóc hai nháo ba thắt cổ để khiến anh Lưu hồi tâm chuyển ý không?”
…………
Càng lúc càng có nhiều phòng viên từ trong xe lao đến. Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cứ như phóng viên của cả thành phố đều chạy tới đây vậy.
Những câu hỏi của bọn họ đều mang theo ác ý và chế giễu. Cô hơi hoang mang đứng sững tại chỗ. Có vài người biết quan hệ giữa cô và Lưu Thiên Hàn thật nhưng còn không tới mức tất cả phóng viên đều biết chứ.
Hơn nữa, lời của họ đều thể hiện rõ, bọn họ cảm thấy Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ mới là một cặp trời sinh, còn cô chỉ là tiểu tam phá hoại quan hệ của hai người họ.
"Nhan Nhã Tịnh, sao hôm nay cô lại xuất hiện trước cửa biệt thự của anh Lưu? Có phải cô muốn níu kéo anh Lưu không?”
"Nhan Nhã Tịnh, sau khi làm kẻ thứ ba lâu như vậy, xin hỏi cô có bí kíp gì không?”
"Anh Lưu sắp kết hôn rồi, thân là kẻ thứ ba đứng đằng sau, cô còn muốn giở trò như thế, chẳng lẽ cô không tự cảm thấy hành vi của mình rất đáng xấu hổ sao?”