Chương 1520
Nhưng Lưu Chấn Quốc cũng thật lợi hại, buổi chiều, tài xế của Lưu Kiêu đã đến đồn cảnh sát tự thú.
Anh ta nói rằng anh ta là người đã đánh thuốc Lưu Kiêu, mấy cô gái đó là do anh ta tìm tới.
Anh ta nghiện đánh bạc và nợ rất nhiều tiền, nhớ đến tình nghĩa nhiều năm giữa hai người, Lưu Kiêu tốt bụng đã giúp anh ta trả rất nhiều tiền.
Gần đây, anh ta chứng nghiện cờ bạc tái phát, trận thua này lại nợ không ít tiền..
Anh ta đến hỏi vay tiền của Lưu Kiêu, Lưu Kiêu cho rằng anh ta chứng nào tật nấy nên không cho mượn tiền, anh ta ôm hận và lợi dụng thân phận tài xế của Lưu Kiêu để lên kế hoạch cho chuyện xảy ra đêm qua.
Những phóng viên đó cũng do anh ta tìm đến nhằm hủy hoại danh tiếng của Lưu Kiêu.
Những lời nói của tài xế đã khiến hình ảnh của Lưu Kiêu trở nên cao cả và thiêng liêng trở lại trong phút chốc, anh ta đã trở thành nạn nhân, mặc dù vẫn có nhiều cư dân mạng nghỉ ngờ rằng tài xế đã được hưởng lợi nên mới nói tốt cho anh ta, nhưng Lưu Kiêu coi như cũng đã hồi lại được danh tiếng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Vì Lưu Kiêu là người bị hại nên anh ta được rời đồn cảnh sát.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, anh ta còn mở cuộc họp báo.
Tại buổi họp báo, Lưu Kiêu đã bật khóc và nói răng lẽ ra anh ta không nên đặt niềm tin sai người, nhưng ngay cả khi đã đặt niềm tin sai người, anh ta vấn tin vào nhân cách và những điều tốt đẹp trên thế giới này.
Anh ta sẽ nỗ lực hơn nữa để dẫn dắt tập đoàn Lưu Thị tiến lên, không quên ý định ban đầu và cống hiến cho xã hội.
Những lời này đã kéo lại cho anh ta không ít thiện cảm, ý tứ trong lời nói của anh ta là gián tiếp bày tỏ với mọi người rằng anh ta trở thành người đứng đầu tập đoàn Lưu Thị, đấy là chuyện chắc chắn, được bầu là chủ tịch trong cuộc họp hội đồng quản trị tối nay không ai khác chính là anh ta.
Nhìn khuôn mặt rắn độc của Lưu Kiêu, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy buồn nôn, cô đang định dừng video thì lại nghe thấy Lưu Kiêu nói tiếp.
“Chuyện Gia Thành bị thương, phải cắt hai chỉ, tôi thật sự cảm thấy rất buồn, nhưng ở đây, tôi muốn nói với Gia Thành một câu, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ giúp cậu chống đỡ Lưu Thị, chống đỡ nhà họ Lưu chúng ta! Gia Thành, cậu mãi mãi là người thân của tôi, cho dù cậu mất đi hai chân, nhà họ Lưu chúng ta cũng sẽ không bỏ rơi cậu!”
Lại là bị cắt cụt hai chi…
Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn đôi chân dài đang vắt trên người cô, không khỏi lườm một cái, nhìn thấy anh Lưu vốn bị cắt cụt hai chi bước đi uy vũ xuất hiện trước mặt Lưu Kiêu, anh ta liệu có bị dọa cho ngu người?
“Anh hai, buổi họp hội đồng quản trị tối nay anh có tham gia không?”
Lưu Thiên Hàn đang định trả lời thì điện thoại di động của anh vang lên, là Lưu Chấn Quốc gọi.
Giọng nói của Lưu Chấn Quốc, như mọi khi, chân thành đến mức phát ói.
“Gia Thành à, buổi họp hội đồng tối nay cháu có đến được không? Bác biết với thể trạng của cháu bây giờ đi không tiện, không đến cũng không sao. Gia Thành, sông có lúc trong lúc đục, người có lúc nhục lúc vinh, không có đôi chân cũng không việc gì phải thân thân trách phận, bác tin cháu sau này sẽ ngày càng sống tốt hơn”
Lưu Thiên Hàn giơ chân lên để tiện chiếm tiện nghi của Nhan Nhã Tịnh, nhàn nhạt nói với Lưu Chấn Quốc: “Bác ba, cảm ơn bác đã quan tâm, nhưng mất đi đôi chân, cháu sống không bằng chết, “ngày càng sống tốt hơn” cả đời này cháu không có phúc hưởng.
Nghe những lời này của Lưu Thiên Hàn, Lưu Chấn Quốc đắc ý suýt phá lên cười, nhưng ông ta vấn cố gắng tỏ ra buồn bã: “Gia Thành, đừng mất niềm tin vào cuộc sống, ngay cả khi cháu mất đi đôi chân, cháu vấn còn người thân là chúng ta mài Gia Thành, anh Kiêu và bác thật lòng đối xử tốt với cháu.”