Bàn tay Chiến Mục Hàng đang kiềm chế trên người Tô Thu Quỳnh mệt mỏi trượt xuống, anh ta không biết rốt cuộc bây giờ mình nên có biểu cảm gì, anh ta chỉ muốn tránh xa Tô Thu Quỳnh ra, tránh thật xa.
Anh ta đã từng cho rằng An Tình ngây thơ lại hiền lành, không thể nào nói dối, càng không có khả năng hại người.
Đúng vậy, cô gái không để ý đến chuyện sống chết mà cứu anh ta từ trong hỏa hoạn vốn dĩ nên là cô gái lương thiện nhất trên đời này, sao cô ấy lại có thể hại người được chứ.
Nhưng mà sau đó, từng chuyện từng chuyện đều đang nói cho anh ta biết, An Tình biết nói dối, An Tình cũng biết hại người.
Thậm chí, cô ta còn giết người.
Cô ta cho người nhẫn tâm chơi chết đứa nhỏ trong bụng Tô Thu Quỳnh, còn không tính là giết người à.
Chiến Mục Hàng nhịn không được mà suy nghĩ, nếu như An Tình đã nói dối, còn biết hại người, vậy thì sáu năm trước cô ta nói mình bị Tô Thu Quỳnh đẩy xuống từ cầu thang khiến cho đứa nhỏ trong bụng cô ta chết thảm, có phải là An Tình cũng đang nói dối?
Không!
Tô Thu Quỳnh nhất định phải hại chết con An Tình.
Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ ngầu nhìn xuống dưới lầu, nếu như Tô Thu Quỳnh không giết chết con An Tình, vậy thì tất cả mọi thứ mà anh ta gây ra cho Tô Thu Quỳnh thật sự không bằng cầm thú.
Chiến Mục Hàng thông minh kiêu ngạo như thế, anh ta sẽ không phạm phải sai lầm to lớn, anh ta không làm sai, Tô Thu Quỳnh đã giết chết con của anh ta, anh ta có tra tấn Tô Thu Quỳnh như thế nào đi nữa thì cũng không quá đáng.
Cửa cầu thang bỗng nhiên được mở ra từ bên ngoài, Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tiêu lo lắng chạy tới, nhìn thấy quần áo Tô Thu Quỳnh xộc xệch, Nhan Nhã Tịnh lo lắng nắm lấy tay cô: “Thu Quỳnh, tên khốn Chiến Mục Hàng đó lại bắt nạt cậu có đúng không?”
“Không có.”
Tô Thu Quỳnh không muốn để Nhan Nhã Tịnh lo lắng, cô chỉ nhẹ nhàng cười: “Nhã Tịnh, mình không sao đâu, cái tên tâm thần Chiến Mục Hàng đã bị mình chọc giận chạy đi rồi, mình nghĩ sau này chắc là anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa đâu.”
Quả thật là như thế, thời gian ngắn như vậy, Chiến Mục Hàng cũng không có thời gian làm gì với Tô Thu Quỳnh. Sau khi xác định Tô Thu Quỳnh không bị thương, Nhan Nhã Tịnh mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Lâm Tiêu nhìn Tô Thu Quỳnh thật lâu, anh ta biết lần này trên người Tô Thu Quỳnh không bị thương, nhưng mà trong lòng thì sao?
Anh ta hối hận, quan tâm tới cái gọi là tình anh em cái gì chứ.
Tối hôm nay lúc Chiến Mục Hàng và An Tình đến nhà, anh ta nên cho người ném hai cái tên khiến người ta chán ghét ra bên ngoài.
Sau khi Chiến Mục Hàng đi rồi, một mình An Tình nhũn chân đứng trong chung cư của Lâm Tiêu, ngay cả câu tạm biệt mà cô ta còn chưa nói, liền cầm lấy túi xách đi khỏi.
Cao Bắc Vinh nhìn bóng lưng An Tình, nhịn không được mà nhíu mày: “Đúng là Chiến Thất bị mù mắt rồi mà, kết hôn với ai lại không kết, nhất định phải tìm An Tình, mắt bị gì ấy.”
“Có lẽ là do gu Chiến Thất tương đối nặng.” Giang Kiến Huy bổ thêm một dao.
Lý Hoài Nam vẫn không mở miệng, nhìn bóng dáng An Tình biến mất khỏi cửa, cuối cùng mới nói.
“Tìm loại phụ nữ như thế này, còn không bằng tìm đàn ông.”
Bọn người Cao Bắc Vinh không suy nghĩ quá nhiều về lời nói của Lý Hoài Nam, nhưng từ tin nhắn mà sáng nay Lý Hoài Nam trả lời cho mình, Lâm Tiêu cảm thấy mình biết được một bí mật gì đó rất khó tin, nhịn không được mà giật mình.
Chẳng lẽ Lý Hoài Nam là gay thật?
Thấy ánh mắt Lý Hoài Nam rơi trên người mình, Lâm Tiêu vội vàng quay mặt sang chỗ khác, lực quan sát của Lý Hoài Nam mạnh đến đáng sợ, anh ta cố ý nói với Lâm Tiêu: “Sao vậy Lâm Tam, anh muốn tìm đàn ông hả?”
Lâm Tiêu liều mạng lắc đầu, anh ta sợ Tô Thu Quỳnh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Gu của tôi không có nặng như thế, tôi vẫn thích phụ nữ.”
Lâm Tiêu thích phụ nữ, càng nhìn Tô Thu Quỳnh trong lòng càng vui vẻ, anh ta ngồi nhích lại gần Tô Thu Quỳnh, vừa định tìm kiếm chút cảm giác tồn tại, tiếng kêu kinh ngạc của Giang Kiến Huy liền vang lên trong không khí.
“Ôi chao, mưa đỏ kìa.”
Mưa đỏ?
Trời mưa không hiếm lạ gì, nhưng mưa đỏ từ trên trời rơi xuống thì hơi hiếm đó.
Nghe thấy lời nói của Giang Kiến Huy, tất cả mọi người trong phòng đều không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng thật là như thế, cánh hoa hồng đỏ tươi như là những giọt mưa rơi lào xào giữa không trung, trong nháy mắt mặt đất ở bên ngoài đã được phủ một lớp hoa hồng thật dày.
Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc mở to mắt nhìn, thật ra thì cô đã từng nghe nói trên trời có mưa đỏ, còn nữa đêm lại có một trận mưa hoa hồng, đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy.
Cao Bắc Vinh ý thức được chuyện gì đó, anh ta vội vàng chạy đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra, vừa mới mở cửa, cánh hoa hồng rơi như mưa lại càng rõ ràng hơn, dường như còn có thể nghe thấy âm thanh tiếng máy bay trực thăng vang lên trên sân thượng.
“Đây là nguyên nhân?” Lúc đầu, tâm trạng Tô Thu Quỳnh còn rất phiền muộn, nhìn thấy cơn mưa hoa hồng này, tâm trạng của cô không khỏi sáng sủa hơn nhiều.
“Nhã Tịnh, thật là thần kỳ, bây giờ mưa nhân tạo còn có thể mưa ra cánh hoa hồng.”
“Đúng vậy đó, quá thần kỳ luôn.” Nhan Nhã Tịnh cũng nhìn không được mà phụ họa theo.
Nhan Nhã Tịnh vừa mới dứt lời, cô liền nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ vốn dĩ đen kịt, trong nháy mắt đèn đuốc sáng trưng.
Có vô số lồng đèn khổng minh được thắp sáng ở bên ngoài cửa sổ, Nhan Nhã Tịnh chạy ra cửa sổ, cô có thể nhìn thấy rõ trên những chiếc lồng đèn còn có viết vài con chữ khá to.
Lúc đầu, Nhan Nhã Tịnh cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng mà mấy con chữ to này thật sự quá rõ ràng, cô có muốn phớt lờ thì cũng không được.
Ánh đèn lấp lánh, bầu trời đầy sao, Nhan Nhã Tịnh có thể nhìn thấy rõ trên hàng nghìn hàng vạn chiếc đèn lồng khổng minh có viết "Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em".
Nhan Nhã Tịnh bỗng chốc mở to mắt, đây là anh Lưu đang tỏ tình với cô hả?
Mọi thứ xung quanh dần dần trở nên mơ hồ, thế gian rộng lớn, bầu trời đêm mênh mông, dường như trên trời dưới đất chỉ còn lại sáu chữ.
“Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em.”
Tô Thu Quỳnh cũng nhìn thấy chữ viết trên đèn lồng, một chiếc đèn lồng vừa vặn bay đến cửa sổ, Tô Thu Quỳnh nhanh chóng vươn tay ra chuẩn xác bắt lấy chiếc đèn lồng này.
Cô ấy ngạc nhiên há to miệng: “Nhã Tịnh mau, nhìn đi, thật sự có người đang tỏ tình với cậu đó.”
“Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em.” Khóe môi Tô Thu Quỳnh xuất hiện nụ cười từ tận đáy lòng, cô làm mặt xấu với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, mình cũng yêu cậu nè.”
Giang Kiến Huy, người vừa mới ăn trộm được miếng sườn xào chua ngọt từ trong dĩa của Chiến Mục Hàng, bực bội để đũa xuống: “Mẹ kiếp, cái tên Lưu Cửu này mặt dày thiệt chứ, cái cách thổ lộ xấu hổ như thế mà cũng có thể nghĩ ra, tiên nữ nhỏ Nhã Tịnh của tôi nhất định không thể bị viên đạn bọc đường của cậu ta lừa gạt.”
Giang Kiến Huy vừa mới dứt lời, dưới lầu liền vang lên âm thanh của Lưu Thiên Hàn.
“Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em.”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn rất lớn, giống như trong tay có cầm một cái loa to.
Mọi người nhớ trở lại thời học sinh dưới lầu ký túc xá, nam sinh cố gắng hết mình chuẩn bị một buổi tỏ tình lãng mạn cho cô gái của mình, khiến cả đời này cô ấy khó mà quên được, sau đó lại cầm cái loa lớn, giống như là kẻ ngốc nói với trời với đất, bày tỏ tình yêu của mình.
“Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em.”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn lại chui vào trong tai Nhan Nhã Tịnh, nghĩ tới bộ dạng Lưu Thiên Hàn cầm cái loa, Nhan Nhã Tịnh lập tức cười đến mặt mày cong cong.
Anh Lưu luôn lạnh lùng cao quý thờ ơ kiêu ngạo là một người như vậy sao, lại có thể làm ra chuyện cầm loa tỏ tình với nữ sinh giống như học sinh trung học.
Nhan Nhã Tịnh nhô cái đầu nhỏ ra từ cửa sổ, quả thật nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang đứng dưới lầu cầm cái loa hô to cái gì đó, rốt cuộc cô cũng không thể khống chế nổi kích động và vui sướng trong lòng, quay người chạy xuống dưới lầu như một chú chim nhỏ.
“Anh Lưu, sao bỗng nhiên anh lại tỏ tình với em thế?”
Nhan Nhã Tịnh duyên dáng như hoa nhìn Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn không trả lời cô, mà đột nhiên quỳ một chân trên đất, thành kính lại thâm tình: “Nhan Nhã Tịnh, em có đồng ý gả cho anh không?”
Lưu Thiên Hàn vừa mới dứt lời, có một bàn tay đặt vào lòng bàn tay anh.
“Em đồng ý.”
Chỉ là chủ nhân của bàn tay và giọng nói này, đều không phải là của Nhan Nhã Tịnh.