Nhan Nhã Tịnh giống như nổi điên lao tới trước cửa phòng, anh Lưu quay lại, điều này chứng minh rằng trong lòng anh vẫn còn chút lưu luyến cô.
Nếu vẫn còn chút lưu luyến thì dù cho có bị tất cả mọi người căm ghét, cô cũng phải giữ anh Lưu lại.
“Anh ha…”
Khi đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy rõ ràng người đứng trước cửa, giọng nói của Nhan Nhã Tịnh chợt im bặt.
Đứng ở cửa không phải anh Lưu mà là một người hầu của biệt thự, dì Triệu.
Đây cũng là lần đầu tiên dì Triệu thấy dáng vẻ Nhan Nhã Tịnh chật vật đến như thế, bà ấy không khỏi hơi sững sờ, nhưng sau khi nghĩ đến việc chính của mình, bà ấy nhanh chóng đặt một cái hộp vào tay Nhan Nhã Tịnh.
“Cô Nhan, cậu hai Lưu nhờ tôi mua cho cô cái này.”
Dì Triệu ngừng một chút, rồi nói tiếp với Nhan Nhã Tịnh: “Cô Nhan, cậu hai Lưu còn nhờ tôi nhắc nhở cô một câu, đừng quên uống thuốc.”
Anh Lưu lại nhờ dì Triệu mua cho cô…
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh không kìm được sự vui mừng, cô vô thức nhìn lên cái hộp trong tay mình.
Thuốc tránh thai uống sau khi quan hệ.
Anh Lưu còn nhắc cô đừng quên uống thuốc…
Trái tim của Nhan Nhã Tịnh tan vỡ thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, dù làm cách nào cũng không thể lành lại.
Đau đớn, cực kỳ đau đớn. Cô há to miệng nhưng vẫn chẳng thể thở được. Cô ấn mạnh vào lồng ngực của mình, hai chân run lên, nếu không phải có dì Triệu đỡ cô thì cô đã ngã xuống đất từ lâu rồi.
Ha!
Đúng thật là anh Lưu sợ cô sẽ mang thai con của anh!
Nước mắt rốt cuộc cũng không thể không chế được mà rơi xuống tựa như hạt châu bị đứt dây.
Dì Triệu là người từng trải, nên khi thấy dáng vẻ này của Nhan Nhã Tịnh, bà cảm thấy không đành lòng. Nhưng dù sao bà cũng không thể quản việc riêng tư của Nhan Nhã Tịnh được, thế là bà cũng chỉ khẽ thở dài rồi đi xuống lầu luôn.
Nhan Nhã Tịnh cứ nắm chặt hộp thuốc tránh thai mà khóc nức nở. Khóc mãi khóc mãi, cuối cùng thành bật cười phá lên.
Trước giờ cô chưa từng ngờ được lại có một ngày anh Lưu mà cô yêu sẽ ép cô uống thuốc tránh thai.
Thật ra thuốc tránh thai uống sau khi quan hệ này rất có hại cho cơ thể, anh Lưu rất thương cô, cho nên không nỡ để cho cô phải uống loại thuốc này.
Nhưng bây giờ, anh Lưu luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay đã đi đâu rồi?
Cô không tìm thấy anh Lưu của cô.
Bỗng điện thoại vang lên một tiếng, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Là anh Lưu gửi tin nhắn.
Nhưng nhìn dòng tin nhắn lời ít mà ý nhiều này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh không hề vui vẻ chút nào, chỉ có nỗi đau không tả nổi, tựa như dùng dao cùn cứa từng nhát từng nhát vào tim cô.
“Nhan Nhã Tịnh, uống thuốc!”
Giọng điệu ra lệnh, không cho phép phản kháng. Sau khi Nhan Nhã Tịnh đọc tin nhắn này, cô cười càng to hơn, cô khóc rồi cười, cười rồi lại khóc, thật sự y như tẩu hỏa nhập ma.
Thật ra tỉ lệ mang thai trong thời kỳ an toàn rất nhỏ, nhưng anh buộc cô uống thuốc, cô uống.
Nhan Nhã Tịnh mở hộp thuốc ra, không uống nước mà dùng sức nuốt mạnh viên thuốc xuống.
Thuốc bị cô nuốt xuống bụng, cả trái tim cũng đắng chát.
Đắng chát như thế, dù có ăn bao nhiêu kẹo cũng không cảm nhận được dư vị ngọt ngào.
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh dựa vào tường trượt xuống từng chút một. Anh Lưu, anh làm em đau quá đấy!
Chờ đến khi anh khôi phục trí nhớ, chắc chắn anh sẽ đau lòng.
Nhưng mà cả đời này, anh có còn khôi phục trí nhớ được nữa không?
Anh Lưu, em biết hiển nhiên là bây giờ anh đang rất ghét em, anh không bao giờ muốn thấy mặt em nữa, nhưng em sẽ không buông tay đâu.
Có điều, em cũng cần một chút thời gian để xoa dịu lại. Chờ đến khi em sửa sang lại sự nhếch nhác trong lòng mình xong, thì dù anh chán em cũng được, ghét em cũng thế, em vẫn sẽ quấn lấy anh như viên kẹo mè xửng.
Nhan Nhã Tịnh dùng chăn quấn chặt cơ thể mình lại như nhộng, như thể chỉ có trốn trong chăn cô mới không cảm thấy lạnh đến thế.
Tối hôm nay cô không bước ra khỏi phòng ngủ nên cũng không có chú ý tới, ngay bãi cỏ dưới lầu có một người đàn ông bộ vest phẳng phiu, đang mở đèn pin trên điện thoại lục tung mọi ngóc ngách để tìm chiếc nhẫn mà anh đã ném đi.
Lúc này Lưu Thiên Hàn thật sự quyết tâm kết thúc với Nhan Nhã Tịnh, anh cũng xác định bản thân mình không thể nào quay đầu lại.
Nhưng anh cứ như bị ma nhập vậy, như đang phát điên mà nhất quyết phải tìm lại cho bằng được chiếc nhẫn kia.
Lúc chạng vạng tối, trời đổ cơn mưa phùn, trong mặt cỏ có hơi ẩm ướt làm ngón tay thon dài cao quý của người đàn ông dính bùn đất, nhưng người đàn ông lại hoàn toàn không hay biết những chuyện đó, anh chỉ cẩn thận tìm kiếm báu vật mà mình đã đánh rơi.
Mặc dù chiếc nhẫn này là hàng định chế riêng, giá trị không nhỏ, nhưng thật sự chút tiền đó chẳng là gì với anh hết.
Nhưng không tìm lại được chiếc nhẫn này thì lòng anh lại như bị treo trên đỉnh núi, không cách nào hạ xuống được, khiến anh không thể nào sống như bình thường.
Anh đẩy bụi cỏ phía trước ra, vẫn không tìm được chiếc nhẫn, trong lòng Lưu Thiên Hàn chợt xuất hiện sự sốt ruột không nói rõ được.
Anh càng vội vàng lục tìm trong khắp các bụi cỏ tươi đẹp trên mặt đất.
Bụi cỏ bị anh kéo đến lộn xộn không chịu nổi, nhưng chiếc nhẫn của anh vẫn mất tăm mất tích.
Sấm chớp xẹt qua nặng nề dưới mái hiên, bầu trời đêm vốn dĩ yên tĩnh, nhoáng cái đã bị mưa to gió lớn che phủ.
Thời tiết đầu hạ đúng là nói thay đổi là thay đổi được ngay. Cơn mưa xối xả như trút nước, trong giây lát quần áo trên người Lưu Thiên Hàn đã bị xối ướt hết.
Dì Triệu đứng ở phía xa nhìn Lưu Thiên Hàn vẫn còn ở trên bãi cỏ, bèn vội vàng cầm dù đi ra đó.
Bà che dù trên người Lưu Thiên Hàn, động tác hơi khó khăn, nhẹ giọng khuyên: “Cậu hai, trời mưa rồi, cậu mau đi vào đi ạ!”
“Không cần phải để ý đến tôi! Tôi không vào!” Lưu Thiên Hàn vẫn tiếp tục cố chấp đi lên phía trước, mắt anh gằn đầy tia máu, còn mang theo cả sự cố chấp không ai có thể lay chuyển.
Thấy Lưu Thiên Hàn cố chấp như vậy, bà Triệu thật sự không biết mình nên nói gì mới phải.
Bà ấy cũng muốn tiếp tục bung dù giúp Lưu Thiên Hàn nhưng lại bị anh từ chối. Vậy là bà ấy chỉ có thể cầm dù quay trở lại phòng khách, ngẩn ngờ nhìn màn mưa rào rạt bên ngoài, cảm thán cậu hai Lưu ném chiếc nhẫn đi để rồi phải khổ sở tìm kiếm, hà tất phải tự giày vò như vậy!
Mưa càng ngày càng lớn, tìm nhẫn càng thêm khó khăn, ngay cả có mở đèn pin điện thoại lên thì cũng không có tác dụng gì.
Lưu Thiên Hàn dứt khoát quăng điện thoại sang một bên, khom người ngồi trên mặt đất lục lọi từng tấc từng thước, thật sự rất muốn tìm lại báu vật mà bản thân đã ném đi.
Cuối cùng, anh cũng mò được chiếc nhẫn trong một góc.
Qua một hồi nước mưa cọ rửa, viên kim cương trên chiếc nhẫn không một hạt bụi, một rạch sấm chớp hiện lên, ánh sáng rực rỡ, tựa như tất cả bẩn thỉu trên thế tục cũng không thể khiến nó bị vẩn đục.
Lưu Thiên Hàn dồn sức siết chặt chiếc nhẫn trên tay, lại muốn ném nó đi lần nữa.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không ném chiếc nhẫn này đi, mà càng thêm nắm chặt trong lòng bàn tay, tự giễu cười khổ…
Tối hôm nay, cùng dưới một bầu trời đêm, Lâm Tiêu cũng cầu hôn Tô Thu Quỳnh.
Lâm Tiêu đã xuất viện, vì tiểu khu Phúc Tinh chứa đầy những hồi ức đẹp đẽ giữa anh và Tô Thu Quỳnh nên anh vẫn không ở biệt thự mà cùng bàn bạc với Tô Thu Quỳnh về tiểu khu Phúc Tinh.
Vì một màn cầu hôn này mà Lâm Tiêu đã chuẩn bị rất lâu.
Anh muốn tặng cho Tô Thu Quỳnh một buổi tối lãng mạn bất ngờ, nhưng anh cũng biết rõ tính cách của Tô Thu Quỳnh, cô sẽ không thích kiểu cầu hôn quá khoa trương.
Cho nên, anh nhân dịp sinh nhật của Tô Thu Quỳnh cùng uống với cô mấy ly rượu vang, ngay thời điểm cô đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, anh liền đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Tô Thu Quỳnh.
Đã đeo vào rồi, cô không thể đổi ý được nữa.
Tính cảnh giác khi ngủ của Tô Thu Quỳnh rất mạnh, trên tay bỗng dưng xuất hiện thêm một cái nhẫn, đương nhiên cô có thể cảm nhận được.
Cô ngồi dậy trên ghế sô pha, vừa cụp mắt xuống đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay trái.
Chuyện tốt mình làm bị Tô Thu Quỳnh phát hiện, Lâm Tiêu bỗng cảm thấy xấu hổ: “Thu Quỳnh, anh đeo nhẫn lên cho em đấy. Thu Quỳnh, anh cầu hôn em, em gả cho anh có được không?”