Sau khi kịp phản ứng, Nhan Nhã Tịnh vội vàng lấy áo khoác lên người. Áo khoác quẹt qua vết thương trên lưng khiến cô đau đớn hít vào một hơi lạnh.
Lưu Thiên Hàn không ngờ anh đi vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc của anh cũng chợt ửng hồng bất thường.
Nhưng chỉ trong tích tắc, vẻ mặt anh đã trở lại vẻ lãnh đạm và bình tĩnh thường ngày.
Anh tiến lên, nhìn thoáng vết máu trên bông vô trùng: “Lưng của cô cũng bị thương, tôi xử lý vết thương trên lưng giúp cô.”
“Không…” Không cần…
Nhan Nhã Tịnh còn chưa từ chối xong thì Lưu Thiên Hàn đã ngắt lời cô: “Cô có chắc là có thể xử lý vết thương trên lưng không?”
Nhan Nhã Tịnh giật mình, vết thương trên lưng cô thực sự rất khó xử lý. Chắc chắn là cô không thể lấy mảnh vụn thủy tinh ra, nếu không làm tốt còn có thể bị nhiễm trùng.
Nhan Nhã Tịnh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Thật ra có rất nhiều bác sĩ nam làm ngoại khoa, khi xử lý vết thương đều không liên quan gì đến chuyện sắc tình, hiện giờ cô cứ coi Lưu Thiên Hàn như một bác sĩ nam là được.
Giống như cô lúc trước cũng đã từng kiểm tra chỗ nào đó cho anh.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, Nhan Nhã Tịnh quyết định để Lưu Thiên Hàn xử lý vết thương trên lưng giúp mình, cô lặng lẽ nhìn anh rồi nói khẽ: “Anh Lưu, anh hãy quay đầu lại trước đi, đợi khi nào tôi gọi rồi hẵng quay lại.”
Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn vô cùng hợp tác xoay người đi, Nhan Nhã Tịnh vội vàng cởi áo khoác ra, để áo khoác che chắn phía trước, sau đó nhanh chóng nằm trên giường: “Giờ được rồi.”
Nghe thấy tiếng Nhan Nhã Tịnh Lưu Thiên Hàn mới quay lại. Nhìn thấy vết thương máu me đầm đìa, lông mày anh không khỏi nhíu chặt.
Vừa rồi, anh đã quá nhân từ với Bùi Tấn Trung.
Đúng vậy, kẻ như thế đáng phải bị tùng xẻo.
Lưu Thiên Hàn cũng từng lăn lộn trong mưa bom bão đạn. Thời điểm đó, chuyện bị thương tích là chuyện thường, quanh năm suốt tháng anh đã quen với việc xử lý vết thương, còn thành thạo hơn nhiều bác sĩ.
Sau khi khử trùng cái nhíp, anh liền nhanh chóng lấy mảnh thủy tinh trên lưng Nhan Nhã Tịnh ra, sát trùng vết thương trên lưng cô bằng cồn, rồi đầu ngón tay nhúng vào thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.
Phải nói thuốc mỡ của Lưu Thiên Hàn thực sự có tác dụng, vết thương trên lưng Nhan Nhã Tịnh lúc đầu rất đau, nhưng thuốc mỡ thoa vào lại thấy mát lạnh, dễ chịu không thể tả.
Có vẻ như không còn đau nữa.
Đầu óc Nhan Nhã Tịnh vốn đang hỗn loạn, sau khi cơn đau trên lưng dịu đi thì liền thấy mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Đầu ngón tay Lưu Thiên Hàn chạm đến làn da bóng loáng của cô như bị điện giật, nhanh chóng thu tay lại.
Anh để thuốc mỡ sang một bên, trầm ngâm một lát mới chậm rãi mở miệng nói: “Cô rất thích Trung Văn à?”
Đáp lại Lưu Thiên Hàn chỉ là hơi thở đều đều của Nhan Nhã Tịnh.
Lưu Thiên Hàn cụp mắt xuống. Thấy Nhan Nhã Tịnh đã ngủ say, anh liền lấy bộ đồ ngủ đã chuẩn bị cho cô ra rồi mặc vào cho cô.
Bàn tay to lớn vô tình lướt qua gương mặt cô, cái chạm nhẹ khiến cổ họng anh không khỏi thít chặt.
Ở trước mặt cô, dường như anh luôn không thể tự kiềm chế, chỉ sợ nếu tiếp tục ở lại sẽ làm ra chuyện không kiểm soát được, Lưu Thiên Hàn cứng ngắc xoay người, bước từng bước đi ra khỏi phòng.
Vừa đi tới cửa phòng thì sau lưng liền vang lên một tiếng nghẹn ngào.
Trái tim Lưu Thiên Hàn đột ngột co thắt lại, anh không tự chủ mà quay người, cúi xuống.
Nhan Nhã Tịnh ngủ trằn trọc không yên, hai giọt lệ lăn dài xuống từ khóe mắt, vai cũng không ngừng run rẩy, trông vô cùng đáng thương.
“Nhã Tịnh không khóc, không khóc…”
Nhan Nhã Tịnh nghẹn ngào nhưng khóe môi lại cố gắng nhếch lên, nhắm mắt lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại: “Mẹ, Nhã Tịnh không khóc, Nhã Tịnh rất kiên cường…”
Đùng…
Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung ở nơi mềm mại nhất trong trái tim mình, khiến anh không thể kiểm soát được bản thân.
Giờ khắc này, rốt cuộc anh đã không thể khống chế nổi chính mình. Anh chỉ muốn tiến lên ôm cô vào trong lòng, làm mọi cách để cô vơi đi nỗi đau thương trong lòng.
Tay Lưu Thiên Hàn tăng sức lực ôm lấy Nhan Nhã Tịnh. Anh không biết dỗ người ta thế nào, nhất là phụ nữ, thế là liền đưa tay ra, lúng túng vỗ vào vai Nhan Nhã Tịnh, giọng điệu cứng nhắc: “Đừng khóc.”
“Không khóc, con không khóc…”
Mặc dù Nhan Nhã Tịnh nói như vậy nhưng lại càng khóc dữ dội hơn, những giọt nước mắt ấm áp lăn xuống, rơi vào tim Lưu Thiên Hàn khiến trái tim anh cũng đau đến nứt ra.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không để ai bắt nạt em nữa.” Lời nói của Lưu Thiên Hàn rất trịnh trọng, mỗi chữ mỗi câu đều giống như một lời thề.
Nhan Nhã Tịnh đã hoàn toàn chìm đắm trong nỗi bi thương của chính mình. Trong giấc ngủ, cô hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Lưu Thiên Hàn, cô chỉ biết rằng ba cô đã bán đứng cô, mẹ cô rời bỏ cô mãi mãi, em trai nương tựa vào nhau của cô có thể sẽ không bao giờ thức dậy nữa…
Ngày thường cô đã quen giả vờ kiên cường nên trong mơ cô chỉ muốn khóc lớn một trận.
Nhan Nhã Tịnh khóc ngày càng nhiều, Lưu Thiên Hàn không khỏi lúng túng tay chân. Anh đã trải qua bao việc mưa to gió lớn, sát phạt quyết đoán, những vấn đề liên quan đến sinh tử mà còn không thèm chớp mắt, giờ thì lại thấy bối rối chưa từng có.
Anh không thích cô khóc.
Anh đưa tay ra, cẩn thận lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, thậm chí còn không nhận ra hành động của mình dịu dàng đến nhường nào.
Anh còn cảm thấy dịu dàng như thế là chưa đủ.
Anh như bị mê hoặc mà cúi xuống, đôi môi mỏng in lên môi Nhan Nhã Tịnh như chuồn chuồn lướt nước.
Ăn rồi mới biết vị ngon, muốn ngừng mà không được.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hách Trung Văn vội vàng đi vào như thiêu như đốt, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, anh ta không khỏi kêu lên: “Hai người đang làm gì vậy!”
Chú ý tới khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh đang sưng lên rất to và có vẻ như trên người cũng bị thương, Hách Trung Văn như nổi điên lên, lập tức giơ nắm đấm lên đấm về phía mặt Lưu Thiên Hàn không thèm quan tâm gì.
Khi nắm đấm của anh ta sắp nện vào mặt Lưu Thiên Hàn thì lại não nề thu tay lại. Dù anh ta có chui vào bụng mẹ tái sinh lần nữa thì cũng không thể đánh bại cậu nhỏ.
Nhưng cho dù không đánh được cậu nhỏ, không có điểm nào anh ta hơn được cậu nhỏ thì anh ta cũng sẽ không để cậu nhỏ cướp chị đại đi!
“Cậu nhỏ, rốt cuộc cậu đã làm gì chị đại?”
Nhan Nhã Tịnh bị giọng nói của Hách Trung Văn đánh thức, cô nhíu mày: “Hách béo, sao cậu lại ở đây?”
“Chị đại, nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu nhỏ đã làm cái trò gì với em? Vừa rồi tôi không nhìn lầm, cậu nhỏ đang hôn chị đại!”
Nhan Nhã Tịnh sững sờ: “Hách béo, anh Lưu đã cứu tôi, anh ấy còn có thể làm gì tôi chứ!”
Hách Trung Văn giật mình. Đúng vậy, vừa rồi chị đại ngủ thiếp đi, hẳn là cô không biết cậu nhỏ hôn cô. Cậu nhỏ ưu tú như vậy, nếu để chị đại biết được cậu nhỏ hôn cô ấy thì e rằng chị đại lại càng dễ bị cậu nhỏ bắt cóc đi mất.
Hách Trung Văn tiến lên một bước, anh ta nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh, trong giọng nói mang theo vẻ lo được lo mất, khẩn cầu: “Chị đại, chúng ta về nhà có được không?”