Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1123

Nghĩ đến con gái mình, cơn tức trong lòng ông càng nhiều hơn một chút, “Cậu! Gọi phụ huynh đến đây! Về sau mỗi tối đều phải ngoan ngoãn đến văn phòng tôi viết kiểm điểm! Cậu đừng hòng tiếp tục gieo hoạ cho những thiếu nữ vô tri của Đại học Vân Hải chúng ta!”

Lại gọi phụ huynh a…

Còn phải viết kiểm điểm…

Lòng muốn chết Nhan Nhã Tịnh cũng có luôn rồi, sao cô lại có duyên với thầy trưởng khoa này đến vậy, lần nào vào khu rừng nhỏ làm chuyện xấu cũng đều gặp phải thầy ấy!

“Thầy ơi, em viết kiểm điểm là được rồi, anh ấy thì thôi đi ạ.” Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói.

Trưởng khoa thấy đến lúc này rồi mà Nhan Nhã Tịnh còn bảo vệ Lưu Thiên Hàn, ông tức tối, ông dùng sức khua khua cây đèn pin trong tay, “Vô tri! Vô tri! Cô thiếu nữ ơi, cô thế này là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền đấy, cô có biết không?!”

“Em…”

“Tôi tên là Lưu Gia Thành.” Lưu Thiên Hàn kéo tay Nhan Nhã Tịnh, không đợi trưởng khoa tỉnh hồn lại, đã vội bước nhanh ra khỏi rừng cây nhỏ.

Trưởng khoa không ngờ được hai sinh viên này còn dám bỏ chạy ngay trước mặt ông, ông đang muốn đuổi theo, giáo dục đến nơi đến chốn cái tên nhóc thối chỉ biết gieo hoạ cho thiếu nữ vô tri kia một trận, ông lại dường như cảm thấy cái tên Lưu Gia Thành này sao mà lại nghe quen tai đến vậy.

“Lưu Gia Thành…”

Trưởng khoa lẩm bẩm nhắc lại một lần cái tên này, đột nhiên, ông xem chút nhảy dựng lên từ trên mặt đất.

Đây chắc không phải là cái vị Lưu Gia Thành trên tạp chí tài chính kinh tế đấy chứ?

Nhưng dù cho anh ta có là Lưu Gia Thành đi nữa, cũng không thể gieo hoạ cho thiếu nữ vô tri nha!

Trưởng khoa đầy ngực chính nghĩa, ông muốn đuổi theo kéo lại thiếu nữ vô tri lầm đường lạc lối kia, chỉ có điều, thiếu nữ vô tri đã sớm không còn bóng dáng, ông chỉ có thể lặng lẽ gửi một tin nhắn cho con gái nhà mình, “Con gái à, phải học hành cho tốt, nếu có tên nhóc nào dám hẹn con đi rừng cây nhỏ trong trường, trực tiếp đánh gãy chân nó!”

“Anh Hai, anh thật dũng cảm, lại dám bỏ chạy ngay dưới mí mắt của trưởng khoa!” Xác định đã đến được khu vực an toàn, Nhan Nhã Tịnh mới dừng lại bước chân, cười híp mí nói với Lưu Thiên Hàn.

Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lại không hề có một chút ý cười nào, ánh mắt anh thầm trầm lạnh lẽo đến đáng sợ.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

“Nhan Nhã Tịnh, trước kia em với Thiên Hàn từng đến rừng cây nhỏ này đúng không?”

Những lời nói sau đó của trưởng khoa ở trong rừng cây nhỏ, kỳ thực Lưu Thiên Hàn không chú ý nghe lắm, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại một câu.

Lại là các em.

Hơn nửa gương mặt của Lưu Thiên Hàn lẩn khuất trong màn đêm, nếu là ban ngày, Nhan Nhã Tịnh sẽ lưu ý tới, trên mặt anh thất vọng lan tràn, lạng lẽo thấu xương.

Anh cảm thấy, điều châm biếm nhất đời là bạn một lòng chân thành muốn cùng một người đi làm một việc gì đó, bạn cho rằng đang giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng, đó là hoàn thành một giấc mộng lãng mạn của cô ấy.

Trên thực tế, giấc mộng đó, sớm đã có người giúp cô ấy hoàn thành qua rồi.

Sự bồi bạn của bạn, đối với cô ấy chẳng qua bị coi thành thế thân của người nọ, cùng cô ấy ôn lại giấc mộng xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK