Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1650

Nhan An Mỹ không muốn để Phó Xuyên lo cho mình, cô bé cố gắng nén nước mắt xuống, vô cùng chân thành mà nói với cậu.

Phó Xuyên là đứa trẻ lớn lên ở tầng đáy của xã hội, đã trải qua quá nhiều chuyện nhân sinh khác nhau, sau khi bố mất, trụ cột trong nhà không còn nữa, hai mẹ con bọn họ lại càng trở thành đối tượng mà ai ai cũng có thể ức hiếp, cậu bé lại càng gần như là chứng kiến hết tất cả bóng tối trên thế gian này.

Cậu cảm thấy bản thân giống như là một con rệp sinh ra trong một cống nước rãnh hôi thối, người người chán ghét, thậm chí chính bản thân cậu đã có chút ghét bỏ bản thân mình rồi.

Nhưng hiện tại đối mặt với khuôn mặt nhỏ bé rõ ràng đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố găng giả vờ không sao cả của Nhan An Mỹ, nghĩ đến cô bé sắp bị đánh gấy chân rồi mà vẫn còn dặn dò cậu phải bảo vệ tốt đôi chân của mình, bảo vệ tốt cho mẹ của mình thì cậu bé lại đột nhiên cảm thấy không phải tất cả mọi người đều ghét bỏ cậu.

Thế giới này cũng không phải chỉ có một màu đen tăm tối.

Mây đen che lấp mất ánh mặt trời, nhưng vẫn luôn có một vài tia ánh sáng mặt trời xuyên qua được tầng mây chiếu dọi nhân gian.

Nhan An Mỹ nhìn đôi chân bé nhỏ trắng trẻo đang mặc bộ váy công chúa màu hồng phấn của mình, cô bé hít sâu một hơi, cố găng dũng cảm mà nói với Phó Xuyên: “Mình không sợ đau đâu, không sợ một chút nào. “

Thấy Phó Xuyên vẫn cứ bảo vệ chân của Nhan An Mỹ, Triệu Tư cáu kỉnh lôi cậu bé ra chỗ khác, cây gậy sắt lại một lần nữa nện về hướng chân của Nhan An Mỹ.

“Dừng tay! “

Phó Xuyên trầm mặt mở miệng, tính cách của cậu bé mặc dù ổn trọng hơn bạn bè đồng trang lứa nhiều nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé năm, sáu tuổi, đối mặt vưới bọn buôn người cùng hung cực ác như thế này, trên khuôn mặt của cậu bé cũng khoogn pahir một chút sợ hãi cũng không có.

Nhưng cậu bé vẫn kiên định nghiến răng răn từng chữ nói: ‘Mấy người đừng làm hại cậu ấy! Mấy người cứ đánh gãy chân tôi trước đi! “

Nghĩ một lúc cậu bé lại nói thêm một câu: “Tôi đem cơ hội mà cậu tôi cho tôi nhường cho cậu ấy! “

Thực ra rơi vào tình cảnh này thì chân sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh gấy, nếu như kiểu gì cũng gấy thì sớm vài ngày hay muộn vài ngày không có gì khác biệt cả.

Phó Xuyên năm chặt tay thành nắm đấm, Nhan An Mỹ bị rơi vào tay mấy kẻ xấu này cũng là vì cậu, cho dù là vì lý do gì thì cậu cũng sẽ cố găng bảo vệ cô.

“Mày nói gì? ” Triệu Tư không dám tin nhìn Phó Xuyên, hắn ta ở đây đã nhìn quen với bộ dáng mấy đứa trẻ này khóc lóc kêu loạn lên khi phải đối mặt với việc bị đánh gãy chân, đây là lần đâu tiên có người chủ động đề nghị đánh gãy chân mình trước đó.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Tôi nói, tôi nhường lại cơ hội mà cậu cho.

tôi cho cậu ấy! Mấy người cứ đánh gãy chân tôi trước! ” Phó Xuyên không chút ngần ngừ lặp lại từng chữ.

“Phó Xuyên cậu mặc kệ mình! Mình không sao, mình thật sự không sợ đau chút nào!

‘ Đôi tay bé nhỏ của Nhan An Mỹ không ngừng run rẩy, cô bé mặt trắng bệch nói với Phó Xuyên.

Cô bé quả thực sợ bị đánh gấy chân, nhưng từ nhỏ cô bé đã hiểu một đạo lý, chuyện mà mình không muốn làm thì cũng đừng bắt người khác phải làm.

Cô bé không muốn không thể đứng lên được nữa, Phó Xuyên chắc chăn cũng không muốn, càng quan trọng hơn là mẹ của cậu đang bị bệnh, cậu còn phải chăm sóc cho bà ấy, mẹ của cậu chỉ còn một người thân duy nhất là cậu để nương tựa vào nhau, cậu phải bình an quay trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK