Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1163

Cuối cùng, anh lanh trí chạy thoát được ra từ căn phòng bí mật mà Cao Chí Minh nhốt anh ta, vì lâu rồi anh ta không xử lý qua râu tóc nên bị người ta coi là ăn mày, trong lúc tháo chạy, anh ta không cẩn thận đụng hỏng kệ hàng của một của hàng, vậy nên mới bị người đuổi theo một đường, tẩn cho một trận no đòn.

Nghe xong lời Lê Mặc nói, Nhan Nhã Tịnh cơn giân sốc óc, cô cũng từng có ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang, kiên trì tự sáng tác, là giới hạn cơ bản nhất của một nhà thiết kế.

Cung Tư Mỹ dung túng cấp dưới sao chép thiết kế thì cũng thôi đi, lại còn làm ra trò thay mận đổi đào này nữa, thậm chí, vì muốn nắm chắc để bóc lột tài hoa của Lê Mặc, thậm chí không tiếc dùng cha mẹ Lê Mặc để uy hiếp anh ta bán mạng cho bọn họ.

Qủa thật là nỗi sỉ nhục của ngành!

Thật ghê tởm!

Nghĩ đến cha mẹ mình, Lê Mặc hận đến cắn một miệng đầy máu.

“Nhã Tịnh, tôi có lỗi với cha mẹ tôi. Nếu không phải do lúc đầu tôi không cự tuyệt được mức lương cao mê hoặc của Cung Đình, cũng sẽ không hại bố mẹ tôi không được an hưởng tuổi già, cuối cùng đến chết cũng không rõ ràng!”

Nhan Nhã Tịnh cũng từng mất đi người thân nhất, cô rất đồng cảm với nỗi đau của Lê Mặc, cô dùng sức vỗ vỗ sống lưng Lê Mặc, một khắc này, cô lại nhịn không được nhớ tới câu nói mà Lưu Thiên Hàn nói tối hôm đó bên ngoài toà nhà Lưu Thị.

Cô nhìn Lê Mặc, từng chữ vang vang, “Lê Mặc, tôi tin chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng chính nghĩa không bao giờ mất, tôi cũng tin rằng, thế giới sẽ trả lại cho cậu một công bằng chính nghĩa!”

Lê Mặc toàn thân nhếch nhác, nhưng đôi mắt kia đen đến khôn cùng, anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, nước mắt nhịn không được lăn xuống.

Vào lúc tuyệt vọng nhất đau khổ nhất, anh ta không khóc, nhưng vào một khắc này, nghe một câu nói của bạn tốt ngày xưa, anh ta nước mặt đầy mặt.

Chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng chính nghĩa không bao giờ mất.

Thế giới này, nợ Lê Mặc anh một công bằng chính nghĩa!

Cho nên, anh ta không thể chết, anh ta phải sống cho tốt, để khiến những người từng tổn thương anh ta, đều phải trả cái giá thật đắt!

Nhưng mà, bây giờ anh ta đã không còn gì cả, thậm chí còn bị Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh hắt lên người nước bẩn sao chép, anh ta, làm sao để vực dậy từ đầu?

“Lê Mặc, chúng ta sáng lập nhãn hiệu của riêng mình đi!”

Trong lúc Lê Mặc còn đang chìm đắm trong mờ mịt về con đường tương lai xa xăm, giọng nói khẳng định muôn phần của Nhan Nhã Tịnh truyền vào trong tai anh ta, âm thanh của phụ nữ, không có bao lớn, thậm chí còn mang theo vài phần mềm mại của chất giọng Ngô, nhưng lời cô nói, chính là có một cảm giác khiến người tin phục đến khó hiểu.

“Lê Mặc, thiết kế là ước mơ của cậu, cũng là ước mơ của mình, ước mơ của chúng ta, không nên bị bất cứ người nào chà đạp, mà nên toả sáng lấp lánh!”

Khoảnh khắc đó, người thiếu niên toàn thân nhếch nhác, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh toả sáng lấp lánh.

Không liên quan tới tình yêu, chỉ là sự ấm áp phát ra từ tận trong lòng, thì ra, trên đời này, hắt lên người anh ta không chỉ có nước bẩn, còn có sự tin tưởng của một người, Lê Mặc anh sẽ có một ngày toả sáng lấp lánh!

Lê Mặc không nói gì, anh ta chỉ nhìn Nhan Nhã Tịnh, dùng hết sức lực toàn thân, gật đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK