Nghe thấy giọng nói của Minh Quân, trong lòng Chiến Mục Hàng bỗng bình tĩnh đến đáng sợ. Anh ta nhận ra chỉ cần nghĩ đến cảnh cả quãng đời còn lại sau này của mình, vợ của Chiến Mục Hàng sẽ biến thành một cô gái tên là An Tình, anh ta chợt cảm thấy trái tim mình trống rỗng đến lạ.
Nhưng trái tim anh ta dù có chết lặng đi chăng nữa thì buổi hôn lễ này vẫn phải tiếp tục.
Đây là những gì anh ta đã nợ An Tình.
Nghĩ đến cảnh mình sắp phải cử hành nghi thức hôn lễ với An Tình, Chiến Mục Hàng bỗng nhiên không dám nhìn vào Tô Thu Quỳnh nữa. Anh ta đột ngột xoay người rồi nói: “Tô Thu Quỳnh, kể cả anh có kết hôn rồi thì ngày nào em cũng vẫn sẽ bị anh đè ra mà làm thôi!” Dứt lời, anh ta lao ra khỏi phòng tổng thống như đang trốn chạy.
Chỉ cần anh ta liếc nhìn Tô Thu Quỳnh một cái thôi thì hôm nay anh ta chắc chắn không thể rời khỏi căn phòng tổng thống này.
Bởi vì nếu anh ta quay lại nhìn Tô Thu Quỳnh, anh ta sẽ nhận ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Thu Quỳnh chỉ còn sự im lặng vô hồn.
Đó là sự trầm tĩnh và thản nhiên khi đã một lòng muốn chết.
Sau khi Chiến Mục Hàng rời đi, Tô Thu Quỳnh bắt đầu ngâm mình trong bồn tắm.
Cô cảm thấy cơ thể mình cực kì dơ bẩn, dù có kì cọ bao nhiêu lần cũng không thể sạch nổi.
Cô kì mạnh làm da của mình, da dẻ trên người cô gần như bị cô kì đến xây xước hết cả rồi, nhưng cái cảm giác ghê tởm, cảm giác dơ bẩn đó vẫn chỉ tăng chứ không giảm như trước.
Tại sao lại bẩn như vậy chứ?
Kể cả rơi xuống đầm lầy cũng không bẩn đến mức này.
Tô Thu Quỳnh càng dùng nhiều sức hơn kì cọ làn da của mình, sau đó cô nhận ra, thì ra bẩn là bẩn ở trong lòng.
Trái tim này đã lấm lem bùn đất, bị phủ đầy bụi mờ, làm sao có thể quay lại dáng vẻ sạch sẽ ban đầu được nữa!
Trong đầu cô bỗng vang lên câu nói vừa rồi của Chiến Mục Hàng.
Tô Thu Quỳnh, kể cả anh có kết hôn rồi thì ngày nào em cũng vẫn sẽ bị anh đè ra mà làm thôi.
Những lời đó lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu cô, đến cuối cùng Tô Thu Quỳnh chỉ biết nở nụ cười đau đớn.
Điều đó có nghĩa là kể cả anh ta có kết hôn với An Tình, trở thành chồng của người khác đi chăng nữa thì cô vẫn không thể thoát khỏi anh ta sao?!
Tên Chiến Mục Hàng đó dựa vào đâu chứ!
Vì sao anh ta không cho cô một cơ hội, không để lại cho cô một con đường sống chứ!
Cô sẽ không để anh ta chặt đứt đường sống của cô đâu. Cô tình nguyện tự tay bóp nát cơ hội đó cũng sẽ không cho phép Chiến Mục Hàng có thể chà đạp cô được nữa!
Tô Thu Quỳnh dùng sức lau đi nước mắt trên khóe mi của mình. Con người kì diệu như vậy đấy. Nước mắt vẫn còn chưa khô mà vẫn có thể kéo ra một nụ cười hoàn hảo đến thế.
Tô Thu Quỳnh đứng dậy, cô cười yếu ớt ra khỏi bồn tắm. May mắn là trong phòng tổng thống có chuẩn bị sẵn quần áo mới, vẫn có thể để lại chút thể diện cho cô, không cần phải chết trong cái bồn tắm này với trang phục rách rưới.
Sau khi ăn mặc gọn gàng xong, Tô Thu Quỳnh lại quay về trong bồn tắm. Cô lại lần nữa biết ơn phòng tổng thống này có đầy đủ dụng cụ sinh hoạt vô cùng tiện nghi, khiến cô dễ dàng tìm được một chiếc dao gọt hoa quả.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại ấy, trong đầu Tô Thu Quỳnh bỗng nhiên vang lên một câu mà lúc nhỏ ba mẹ thường nói với cô.
Bọn họ nói là, Thu Quỳnh à, cha mẹ không mong con phải nổi bật hơn người, chỉ cần cả đời con hạnh phúc, bình an là được rồi.
Hạnh phúc, bình an sao…
Dòng nước mắt vất vả lắm mới kìm nén được của Tô Thu Quỳnh lại mất kiểm soát trào ra lần nữa, cuối cùng cô vẫn phụ sự chờ mong của ba mẹ rồi.
Ba ơi, mẹ ơi, Thu Quỳnh tới tìm cha mẹ đây…
Không chần chờ gì nữa, tay Tô Thu Quỳnh ấn mạnh xuống, con dao gọt hoa quả sắc bén cứ thế mà xẹt mạnh qua cổ tay trái của cô.
Nhiều lần trước cô cắt cổ tay tự sát không thành, vẫn còn sống sót là do có người kịp thời phát hiện ra tình trạng của cô. Còn hiện tại, cô đã khoá trái cửa phòng tắm lại, mọi người ở bên ngoài đều đang chúc mừng hôn lễ hoành tráng của Chiến Mục Hàng và An Tình. Cuối cùng thì cô cũng có thể hoàn toàn nắm chắc mạng sống của chính mình.
Nhã Tịnh, xin lỗi cậu nhé, mình đã phụ lòng mong đợi của cậu rồi.
Là do mình quá yếu đuối, cuối cùng mình vẫn không đủ can đảm để kiêu ngạo sống dưới ánh mặt trời.
An Bảo, An Mỹ, dì yêu hai đứa lắm, cả đời này của dì Thu Quỳnh không thể có được sự hạnh phúc bình an. Nhưng cuộc đời hai đứa chắc chắn sẽ hạnh phúc vô lo.
Lâm Tiêu, tôi xin lỗi. Tôi biết anh đối xử với tôi rất tốt, cả cuộc đời này của tôi cuối cùng vẫn phụ tấm lòng sâu nặng của anh. Nếu có kiếp sau, tôi được gặp anh trước thì chắc chắn tôi sẽ nắm chặt lấy tay anh…
Buổi hôn lễ này của Chiến Mục Hàng và An Tình có thể nói là hôn lễ thế kỷ long trọng nhất Vân Hải trong gần mười năm tới.
Tuy Chiến Mục Hàng không thèm quan tâm đến buổi hôn lễ này nhưng địa vị, của cải, quyền thế của nhà họ Chiến và nhà họ An vẫn sờ sờ ra đó. Bây giờ hai nhà trở thành thông gia thì sự khoe khoang này chắc chắn không thể nhỏ được.
Tần Khánh Đan, mẹ của Chiến Mục Hàng đứng từ xa nhìn An Tình đang đứng ở cuối thảm đỏ, bà không nhịn được mà nặng nề thở dài một hơi.
Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh đã ly hôn được sáu năm nhưng bà vẫn không thể quên được dáng vẻ Tô Thu Quỳnh khi đứng trên thảm đỏ ở hôn lễ năm đó.
Khi đó, Tô Thu Quỳnh giống như một đoá hoa đang nở rộ, dường như mọi màu sắc trên thế gian này đều tập trung lại trên người cô, đó là sự vui mừng và hạnh phúc toát ra từ tận đáy lòng. Nhưng mấy hôm trước khi bà gặp lại Tô Thu Quỳnh, bà cảm thấy đoá hoa Tô Thu Quỳnh này đã tàn phai nhan sắc rồi.
Mà kẻ chủ mưu đã biến Tô Thu Quỳnh trở thành như vậy lại chính là con trai bảo bối của bà.
Đứa trẻ Tô Thu Quỳnh này, bà đã dõi theo cô từ bé đến lớn nên vô cùng hiểu tính tình của cô. Đến tận bây giờ bà vẫn không tin Tô Thu Quỳnh đã ra tay hại chết đứa con của An Tình.
Bà từng khóc, từng gây chuyện ầm ĩ, nhưng biết làm sao được, tính cách của con trai bà quá cứng rắn, bà không thể đưa Tô Thu Quỳnh ra khỏi tù được.
Nhớ tới dáng vẻ hiện tại của Tô Thu Quỳnh, Tần Khánh Đan không nhịn được mà lau nước mắt, ba của Chiến Mục Hàng, Chiến Trung Sơn, vỗ nhẹ lên vai bà, an ui: “Hôm nay là ngày vui mà, bà còn khóc gì nữa!”
“Tôi nhớ đến Thu Quỳnh.” Càng nói, nước mắt của Tần Khánh Đan càng rơi như nước thác: “Trung Sơn, ông nói thử xem, nếu năm đó Thu Quỳnh không ly hôn với Mục Hàng thì tốt biết mấy! Bây giờ có lẽ chúng ta đã được bế mấy đứa cháu trai rồi!”
Chiến Trung Sơn liếc về phía An Tình đang đứng đằng xa một cái, không nhịn được thở dài một hơi: “Là do Mục Hàng không có phúc.”
“Trung Sơn à, có lẽ là do tôi quá bất công, An Tình và Thu Quỳnh đều trưởng thành ở bên cạnh chúng ta nhưng tôi vẫn không thể thích nổi An Tình.” Tần Khánh Đan dường như lại thở dài một tiếng: “Ai bảo con bé Thu Quỳnh tốt đến thế cơ chứ! Thu Quỳnh tốt đẹp đến vậy cơ mà!”
“Khánh Đan, bà đừng đau lòng nữa, là con trai chúng ta có mắt như mù, có lẽ Thu Quỳnh sẽ tìm được người tốt hơn thôi.” Thực ra Chiến Trung Sơn không có quá nhiều cảm xúc đối với An Tình và Tô Thu Quỳnh. Ông chỉ thấy nếu vợ mình thích thì chắc chắn là tốt.
“Tôi nghe nói thằng nhóc nhà họ Lâm kia vẫn luôn theo đuổi Thu Quỳnh, chẳng lẽ Thu Quỳnh muốn ở bên cạnh thằng bé đó sao?” Tần Khánh Đan nhớ tới mẹ của Lâm Tiêu là Kiều Hạ đã nghiễm nhiên coi Tô Thu Quỳnh là con dâu của mình, trong lòng bà ấy không khỏi chua xót: “Nếu Thu Quỳnh và Lâm Tiêu ở bên nhau thì tôi biết làm thế nào bây giờ!”
Không đợi Chiến Trung Sơn kịp an ủi bà, Tần Khánh Đan đã nói với vẻ mặt buồn thiu: “Trung Sơn, anh thấy hôm nay Mục Hàng sẽ thật sự kết hôn với An Tình sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Tần Khánh Đan, Chiến Trung Sơn cũng không đành lòng, nhưng ông vẫn nói đúng sự thật: “Khánh Đan, hôn lễ đã bắt đầu rồi.”
Chiến Trung Sơn vừa dứt lời, Tần Khánh Đan đã thấy Chiến Mục Hàng chậm rãi đi vào hội trường hôn lễ. Cả người anh ta lạnh băng, mặt mày u ám đến đáng sợ, nhìn không giống đang tham dự hôn lễ mà giống đến dự tang lễ hơn.
Vẻ mặt An Tình vốn đang nôn nóng, buồn bực, nhưng khi nhìn thấy Chiến Mục Hàng, mọi sự tức giận trên mặt cô ta đều biến thành vẻ ngọt ngào, êm ấm.
Cuối cùng anh ta vẫn chọn cô ta.