Nghe thấy lời Lâm Tiêu nói, vẻ mặt Tô Thu Quỳnh có chút sững sờ, sau đó còn có sự hoảng hốt không nói ra được.
Nhưng gần như ngay lập tức, Tô Thu Quỳnh đã khôi phục lại dáng vẻ ung dung bình tĩnh thường thấy.
Cô và Lâm Tiêu, đều không còn là những chàng trai cô gái mười bảy mười tám tuổi ngây thơ nữa, cái tuổi này của bọn họ, nam nữ ở bên nhau là không thể tránh khỏi tình dục được.
Bắt đầu từ lúc nắm lấy tay Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh đã nghĩ rằng, cô quyết định ở bên anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ phòng tuyến này.
Nhưng khi thực sự đối mặt với sự nhiệt tình của Lâm Tiêu, trong lòng Tô Thu Quỳnh vẫn có cảm giác quẫn bách không biết phải làm sao.
Còn có cả, sự chống cự không nói ra được.
Cô nghĩ, trong lòng cô chống cự mãnh liệt như vậy, suy cho cùng vẫn là vì cô không yêu Lâm Tiêu.
Nhưng cô không muốn làm một người phụ nữ chơi đùa tình cảm của người khác, càng không muốn lợi dụng một người đàn ông để quên đi một người đàn ông khác.
Nếu như đã quyết định chấp nhận Lâm Tiêu, vậy thì, cô sẽ cố gắng để yêu Lâm Tiêu.
Tô Thu Quỳnh không còn chống cự nữa, cô nhắm mắt lại, dùng sức đáp lại nụ hôn của Lâm Tiêu.
Cho dù thế nào Lâm Tiêu cũng không ngờ được rằng Tô Thu Quỳnh lại chủ động với anh ta như vậy, vừa vui sướng lại vừa kích động, hận không thể móc cả trái tim của mình ra đặt trước mặt Tô Thu Quỳnh.
Lâm Tiêu càng dùng sức hôn Tô Thu Quỳnh, anh ta đang hôn tới mức say mê đắm đuối, bỗng yên chú ý thấy nơi đầu lông mày Tô Thu Quỳnh nhíu lại đau khổ.
Lâm Tiêu tưởng rằng cuối cùng Tô Thu Quỳnh vẫn không thể chấp nhận được anh ta, trong mắt anh ta hiện lên vẻ tổn thương rất rõ ràng: “Thu Quỳnh, em sao vậy?”
Tô Thu Quỳnh đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu cả lại, trán còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng: “Lâm Tiêu, chân em bị chuột rút rồi.”
Đầu lông mày cau chặt lại của Lâm Tiêu giãn ra từng chút một, anh ta còn tưởng rằng Tô Thu Quỳnh chán ghét nụ hôn của anh ta chứ, hóa ra là chân bị chuột rút à!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu của Tô Thu Quỳnh, còn cả cái chân không dám cử động, Lâm Tiêu cảm thấy mình đúng là cầm thú.
Tô Thu Quỳnh hôn mê gần một trăm ngày, cô vừa mới tỉnh lại, vậy mà anh ta lại muốn ăn cô luôn. Hành động này của anh ta có còn là con người nữa không!
Đạo diễn Lâm nổi tiếng lẫy lừng nổi danh tính tình xấu, thiếu kiên nhẫn trong giới, vội vã chạy tới bên chân Tô Thu Quỳnh, nửa ngồi xổm xuống đất bắt đầu ân cần bóp chân cho cô.
“Thu Quỳnh, giờ thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừm, đỡ hơn chút rồi.” Tô Thu Quỳnh nói thật.
Khuôn mặt đẹp trai lai một nửa dòng máu Pháp của Lâm Tiêu nở một nụ cười như đứa con gốc nhà địa chủ, càng cố gắng bóp chân cho Tô Thu Quỳnh hơn: “Thu Quỳnh, nếu như em cảm thấy thoải mái, ngày nào anh cũng sẽ bóp chân cho em.”
“Thu Quỳnh, anh bảo với em này, anh không những biết bóp chân mà còn biết rửa chân cho em nữa, chuyện anh làm được nhiều lắm.” Lâm Tiêu khựng lại một chút, sau đó nói với Tô Thu Quỳnh vô cùng trịnh trọng: “Cho nên Thu Quỳnh, em nhất định không được vứt bỏ anh đâu đấy!”
Để chứng minh khả năng rửa chân của anh ta cũng rất tốt, sau khi bóp chân cho Tô Thu Quỳnh xong, Lâm Tiêu còn thực sự bưng một chậu nước tới, để Tô Thu Quỳnh ngâm chân.
Ban nãy Lâm Tiêu bóp chân cho cô, cô đã cảm thấy rất cảm kích rồi, bây giờ chu dù như thế nào cô cũng không thể để anh ta rửa chân giúp cô được nữa.
Không nói tới thân phận người kế thừa duy nhất của nhà họ Lâm của Lâm Tiêu, chỉ mỗi thân phận đạo diễn Lâm của anh ta thôi đã khiến người khác cảm thấy cao hơn người khác một bậc xách dép theo không kịp rồi. Sao cô có thể để một người đàn ông cao quý như vậy hầu hạ rửa chân cho cô chứ!
“Lâm Tiêu, không cần đâu, cứ để em tự rửa chân là được. Giờ cũng muộn rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi…”
Tô Thu Quỳnh còn chưa nói xong, Lâm Tiêu đã cởi tất cho Tô Thu Quỳnh, đặt bàn chân trắng nõn như ngọc của cô ngâm vào trong chậu.
Tô Thu Quỳnh vô thức muốn rụt chân lại, nhưng lại bị Lâm Tiêu ấn càng chặt hơn: “Thu Quỳnh, đây là chuyện mà sau này anh đều sẽ làm cho em vào buổi tối mỗi ngày, cho nên bắt đầu từ bây giờ, em phải làm quen đi.”
Nói rồi, Lâm Tiêu bắt đầu kỳ chân, xoa bóp cho Tô Thu Quỳnh. Dáng vẻ nghiêm túc này của anh ta như thể trong tay anh ta không phải một đôi chân, mà là một cặp minh châu duy nhất trên cõi đời này.
Tô Thu Quỳnh thực sự không quen được người khác đối xử tốt với cô như vậy, cô vẫn còn muốn rụt chân về, nhưng sức lực của Lâm Tiêu quá lớn, cô không thể so với anh.
Thêm vào đó cô vừa mới tỉnh lại, cả người đều mềm nhũn, cuối cùng chỉ đành để mặc Lâm Tiêu xoa bóp chân cô từng chút một.
Tô Thu Quỳnh khẽ cụp mắt xuống, nhìn người đàn ông ngồi xổm trên đấy nhẹ nhàng rửa chân cho cô, bỗng nhiên cô có cảm giác năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.
Khi còn trẻ, càng muốn theo đuổi người đàn ông mà mình thích, giống như con cá đem lòng yêu đại bàng bay lượn tự do trên bầu trời, biết rõ không cùng chủng loại, càng là người không thuộc về mình, nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào biển lửa, không hề chùn bước.
Khi tuổi tác dần lớn hơn, trong lòng có vết sẹo, thì lại càng muốn tìm một người đàn ông thật lòng đối xử tốt với mình, không cần phải quá xuất sắc, chỉ cần chịu cho bạn một bờ vai để dựa vào là được rồi.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy bản thân thật may mắn, khi trái tim cô tràn đầy vết sẹo, còn có thể gặp được Lâm Tiêu một lòng một dạ tốt với mình. Giống như bàn tay của Lâm Tiêu vậy, xoa bóp lòng bàn chân cô từng chút một, có thể ban cho cô một cuộc đời mới, khiến cô quên đi tất cả những đau khổ và tuyệt vọng mà Chiến Mục Hàng đã đem đến cho cô.
Lúc đầu khi gặp Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh chỉ cảm thấy anh là một đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước, sau này quan hệ với Lâm Tiêu sâu đậm hơn, chuyện mà cô nghe nói về Lâm Tiêu càng ngày càng nhiều.
Đứa con của trời như Lâm Tiêu, dĩ nhiên anh có tính kiêu ngạo, cũng có sự ngang ngược của mình. Trên phim trường, nữ diễn viên nổi tiếng tuyến một cũng thường bị anh mắng đến khóc. Cô không dám nghĩ, một người đàn ông như thế này lại rửa chân cho cô một cách chân thành, hèn mọn như thế.
Tô Thu Quỳnh có tài cán gì mà lại được Lâm Tiêu đối xử thật lòng như vậy!
Tô Thu Quỳnh nhìn thật sâu vào góc nghiêng như bước ra từ truyện tranh của Lâm Tiêu, rất rõ ràng, Lâm Tiêu cực kì đẹp, nhất là đôi mắt xanh lam sẫm kia của anh, giống như biển sâu thăm thẳm, không chút gợn sóng, luôn có thể khiến người ta chìm đắm vào.
Tô Thu Quỳnh chậm rãi thu hồi tầm mắt khỏi khuôn mặt Lâm Tiêu, nhưng cô, không thể chìm đắm nổi.
Suy cho cùng thì cô vẫn nợ Lâm Tiêu, cho dù là cô đồng ý hẹn hò với Lâm Tiêu, cô cũng không thể cho Lâm Tiêu tình yêu sâu đậm như thế được.
Thứ duy nhất mà cô có thể cho Lâm Tiêu, chỉ có cơ thể của cô và bầu bạn một đời một kiếp.
“Lâm Tiêu, tối nay… tối nay ở lại đây đi.”
“Thu Quỳnh, em nói gì cơ?” Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn cô với vẻ vui mừng như điên: “Thu Quỳnh, ban nãy hình như anh lại gặp ảo giác rồi…”
“Lâm Tiêu, anh không gặp ảo giác, em nói, tối nay anh ở lại đây đi.”
“Thu Quỳnh!”
Lâm Tiêu rất kích động, anh dồn sức ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, nhưng nghĩ tới tay anh vừa mới rửa chân cho Tô Thu Quỳnh, anh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ chê, lại vội vàng thu tay lại, tiếp tục rửa chân cho Tô Thu Quỳnh.
“Thu Quỳnh, rửa chân đã, anh rửa chân tiếp cho em nhé, anh thích nhất là rửa chân cho em luôn.”
Nghe thấy giọng nói vừa vui vẻ vừa kích động của Lâm Tiêu, khóe môi Tô Thu Quỳnh không kìm được cong lên.
Ai nói đàn ông và phụ nữ ở bên nhau thì phải có tình yêu đến chết cũng không thôi chứ, có những lúc, không cần phải yêu quá nhiều thì cũng có được niềm vui phát ra từ đáy lòng.
Có thể chung chăn chung gối với Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu thực sự còn vui hơn cả cô gái lần đầu bước lên kiệu hoa. Anh ở trong nhà tắm gần một tiếng đồng hồ, đây là lần đầu tiên anh tắm lâu như vậy trong đời này, sợ chỗ nào đó trên người mình có bụi này, không sạch sẽ này, bị Tô Thu Quỳnh ghét bỏ.
Sau khi tắm rửa xong, anh còn định xịt chút nước hoa lên người mình, nhưng anh lại sợ Tô Thu Quỳnh sẽ cảm thấy đàn ông xịt nước hoa quá yểu điệu, cuối cùng anh vẫn bỏ suy nghĩ này.
Lâm Tiêu ngâm nga một ca khúc, hệt như con chim nhỏ vui vẻ. Đêm nay được ôm cơ thể mềm mại trong lòng, có thể không vui được chắc!