An Tình cũng không biết Tô Thu Quỳnh đến đây chỉ là để chụp quảng cáo, cô ta cho rằng cô có thể sắp kết hôn với người đàn ông nào đó, một mình tới đây thử váy cưới.
Tô Thu Quỳnh gả cho ai, An Tình không để tâm, dù sao cô ta cảm thấy bông hoa héo tàn như Tô Thu Quỳnh không thể tìm được người đàn ông tốt.
Cô ta cảm thấy Tô Thu Quỳnh đến tiệm váy cưới nổi tiếng cao cấp như này thử váy cưới, cũng chỉ có thể ngắm thôi, cô chắc chắn không có tiền mua bất cứ chiếc váy cưới nào ở đây.
Chiếc váy cưới màu đen này quả thật rất đẹp, nhưng nếu chỉ bày ở đó, An Tình vẫn không tới mức cứ phải muốn nó.
Nhưng bây giờ, chiếc váy cưới này lại mặc trên người của Tô Thu Quỳnh.
Từ bé, An Tình đã thích cướp đồ của Tô Thu Quỳnh, mặc kệ là đàn ông hay quần áo, cái mà Tô Thu Quỳnh muốn, An Tình cô ta đều sẽ cướp về.
Chiếc váy cưới mà Tô Thu Quỳnh nhìn trúng này, An Tình cô ta đương nhiên phải đường hoàng cướp lại.
Cô ta cũng muốn Tô Thu Quỳnh nhìn thấy, mặc kệ Tô Thu Quỳnh có không biết xấu hổ thế nào mà câu dẫn Chiến Mục Hàng, Chiến Mục Hàng cũng sẽ đứng về phía của An Tình cô ta.
Chiến Mục Hàng làm sao không biết suy nghĩ trong lòng An Tình chứ, lòng tham của An Tình khiến anh ta chán ghét, nhưng vừa nghĩ tới việc Tô Thu Quỳnh mặc váy cưới là vì Lâm Tiêu, anh lập tức muốn giúp An Tình cùng nhau khiến cô không vui.
“Tô Thu Quỳnh, cởi váy cưới ra!” Chiến Mục Hàng lạnh lùng ra lệnh.
Chị Ngô quản lý của tiệm váy cưới đã chú ý tới tình hình bên này, chị ta vội vàng chạy tới điều đình: “Cậu Chiến, xin hỏi anh có gì căn dặn?”
“Người phụ nữ của tôi nhìn trúng chiếc váy cưới này!” Chiến Mục Hàng nói chuyện với chị Ngô, nhưng ánh mắt của anh luôn dừng trên người Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, cởi!”
Tim của chị Ngô đập thình thịch, sự cay độc của Chiến Mục Hàng chị ta đã từng nghe nói, chị ta không dám đắc tội với Chiến Mục Hàng, nhưng chiếc váy cưới này còn phải dùng để chụp quảng cáo, bây giờ cũng không thể bán cho anh, chị ta chỉ có thể khéo léo nói: “Cậu Chiến, hay là anh và cô An xem thêm chiếc váy cưới khác? Chiếc váy cưới này…”
“Người phụ nữ của tôi muốn chiếc váy cưới này!” Chiến Mục Hàng lạnh lùng cắt ngang lời của chị Ngô, anh nhướn mày, gần như khiêu khích mà nói với Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, sao hả, em đây là muốn cướp đồ với người phụ nữ của Chiến Mục Hàng tôi sao?!”
“Được, nếu cô An đã thích đồ mà tôi từng mặc như vậy, tôi bây giờ cởi đồ ra, nhường cho cô An.” Tô Thu Quỳnh rất bình thản, khóe miệng nhếch lên, xoay người cầm lấy một chiếc váy cưới khác mà cô muốn thử, đi về phía phòng thử đồ.
Đồ mà cô mặc tới đã không thể mặc được nữa, chỉ có thể mặc váy cưới, không để để mình trần chuồng được.
Lời này của Tô Thu Quỳnh nói không chút gợn sóng, nhưng nghe vào tai của An Tình, lại hoàn toàn biến vị.
Tô Thu Quỳnh nói cô ta thích mặc đồ mà cô từng mặc, cô đây là đang mỉa mai cô ta cũng thích người đàn ông cô từng dùng sao?!
An Tình ấm ức nhìn Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh hình như không phải thật lòng nhường chiếc váy cho em, hay là bỏ đi, em vẫn là đi thử chiếc váy cưới khác đi, em không muốn làm khó người khác.”
“Tô Thu Quỳnh, đứng lại!” Chiến Mục Hàng bước nhanh tới, anh túm lấy cánh tay của Tô Thu Quỳnh, cưỡng ép Tô Thu Quỳnh nhìn vào mắt anh.
“Cởi! Bây giờ cởi chiếc váy cưới cho tôi! Mặc váy cưới ư? Tô Thu Quỳnh em không xứng!”
Gương mặt nhỏ của Tô Thu Quỳnh lập tức tái nhợt như tờ giấy, lời này của Chiến Mục Hàng rõ ràng là muốn cô cởi váy cưới ở trước mặt mọi người.
Người xung quanh càng lúc càng đông, nhiều người nhìn cô như vậy, nếu cô cởi váy cưới ở đây, Tô Thu Quỳnh cô thật sự mất hết mặt mũi rồi!
Chị Ngô cũng cảm thấy Chiến Mục Hàng có hơi hiếp người quá đáng, nhưng chị ta lại không dám đắc tội với Chiến Mục Hàng, chỉ có thể cười trừ nói: “Cậu Chiến, cậu là đang nói đùa có đúng không? Thu Quỳnh, cô mau vào phòng thử đồ thay váy cưới đi!”
“Cởi ở đây!”
Chiến Mục Hàng cũng không biết mình bị làm sao, anh có tâm lý vặn vẹo muốn làm khó Tô Thu Quỳnh, tốt nhất khiến cô ta xử lý không có lối để đi, cô chỉ có thể lao vào trong lòng của anh, cầu xin sự che chở của anh, chứ không phải là con chim nhỏ nép bên cạnh Lâm Tiêu.
“Tô Thu Quỳnh, em không phải thích cởi, em không phải thích hạ tiện sao?! Bây giờ, em cởi váy cưới ở trước mặt mọi người, để mọi người nhìn thấy em đê tiện cỡ nào!”
“Anh Chiến, anh không cảm thấy ép một cô gái cởi đồ ở trước mặt mọi người, loại hành vi này của anh càng đê tiện hơn sao?”
Tuy trên mặt không có một chút huyết sắc, nhưng nụ cười ở khóe miệng của Tô Thu Quỳnh vẫn hoàn mỹ không tì vết.
Giống như dán lên một gương mặt giả không tim không phổi, tất cả đau đớn thành đau thương, chỉ có thể trở thành nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.
Chị Ngô cũng ngửi được mùi thuốc súng tỏa ra giữa Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh, chị ta thật ra cảm thấy lời này của Tô Thu Quỳnh nói khá hay, trong lòng cũng muốn cho cô một like, nhưng ngại uy thế của Chiến Mục Hàng, chị ta chỉ có thể tiếp tục làm người giảng hòa.
“Cậu Chiến, Thu Quỳnh chỉ là một cô gái, anh xin hãy giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó cô ấy nữa có được không?”
“Làm khó ư?” Chiến Mục Hàng nheo đôi mắt nguy hiểm lại: “Tô Thu Quỳnh, em nói, là bản thân em đê tiện, hay là tôi đang làm khó em!”
“Cởi! Tôi đếm đến ba, nếu em không tự mình cởi, được, tôi cho người cởi giúp em!”
Tô Thu Quỳnh mỉm cười, chỉ là ý cười này trở nên rét lạnh từng chút.
Chiến Mục Hàng lần này thật sự không định cho cô đường sống nữa rồi.
Người đàn ông này thật sự nhẫn tâm, hết lần này đến lần khác làm vô tổn thương tới cùng cực, anh không biết áy náy, chỉ trở nên càng ác hơn.
Nhưng cho dù là chết, Tô Thu Quỳnh cô cũng sẽ không để Chiến Mục Hàng ở trước mặt nhiều người như vậy, giẫm đạp tôn nghiêm của cô ở dưới chân đâu!
Tô Thu Quỳnh cô suy cho cùng vẫn kiêu ngạo, cô không phải là gái, thật sự không phải là gái, dưới ánh mắt của mọi người, cô không làm được việc tự mình cởi sạch đồ!
Vừa rồi phát hiện Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh làm loại chuyện đó ở trong phòng thử đồ, An Tình hận tới mức muốn hủy diệt trời đất, bây giờ nhìn thấy Chiến Mục Hàng ở trước mặt mọi người dạy dỗ Tô Thu Quỳnh, trái tim của cô ta vui sướng tới mức lập tức bay lên.
Cô ta cũng muốn xem Tô Thu Quỳnh cởi đồ ở trước mặt mọi người, tốt nhất khiến người của toàn thế giới nhìn thấy hết, Tô Thu Quỳnh rốt cuộc lẳng lơ cỡ nào!
Tiếng xấu của Tô Thu Quỳnh đồn xa, Tô Thu Quỳnh không bằng ‘gái’, Tô Thu Quỳnh như vậy còn có tư cách gì tranh Chiến Mục Hàng với cô ta!?
“1…”
“2…”
Chiến Mục Hàng cười lạnh lùng, vừa kinh thường vừa mỉa mai: “Tô Thu Quỳnh, cô thích người đàn ông khác giúp cô cởi đồ như vậy à?! Được, tôi cho cô toại nguyện!”
Nói xong, Chiến Mục Hàng bắt đầu gọi điện, bảo vệ sĩ của anh tới, giúp Tô Thu Quỳnh cởi đồ.
Nghe thấy Chiến Mục Hàng hạ lệnh lạnh lùng với vệ sĩ, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Tô Thu Quỳnh đã vỡ tan không thể cứu vãn được nữa.
Cô cố gắng muốn đứng dậy, nhưng Chiến Mục Hàng chỉ cần cho một kích nhẹ nhàng, mọi sự cố gắng của cô đều tan tành…
Nhưng Chiến Mục Hàng, anh dựa vào đâu, anh dựa vào đâu mà hủy đi tất cả ánh sáng và sở thích trong cuộc đời của cô! Anh không xứng!
An Tình nôn nóng muốn thấy Tô Thu Quỳnh bị dày vò càng lúc càng thảm, nhưng cô ta vẫn trưng ra bộ dạng của một người tốt nói với Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, hay là cô cởi chiếc váy cưới đi! Cô cũng biết tính khí của anh Mục Hàng, cô cứ muốn đối đầu với anh ấy, làm cho sự việc không thể thu xếp thì cô mới vui sao?”