“Dì Thu Quỳnh, con phát hiện…”
Lâm Tiêu đang hôn đến mức mất kiểm soát thì giọng nói của Nhan An Bảo chợt vang lên ở đầu cầu thang.
Tô Thu Quỳnh đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy Nhan An Bảo ngây thơ đang nhanh chóng che mắt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng lạnh như băng của cô bỗng chốc đỏ như tôm luộc.
Tuy da mặt của Lâm Tiêu khá dày, nhưng nghe giọng nói của Nhan An Bảo, khóe miệng của anh ta cũng cứng đờ trong nháy mắt.
Bị một đứa con nít ranh nhìn thấy, có mất mặt không cơ chứ!
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh bỗng cảm thấy buồn cười.
Lúc nãy cô ấy thật sự muốn nhắc Lâm Tiêu, đây là nhà người ta, hơn nữa còn là phòng khách, có vài chuyện nên để về nhà hẵng làm. Nhưng người đàn ông này quá dễ dàng kích động khi ở trước mặt cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói hết câu.
Nhan An Mỹ đi theo phía sau Nhan An Bảo, nhìn thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh trong phòng khách, cô bé vội giơ tay che hai mắt của Nhan An Bảo: “Phi lễ chớ nhìn!”
Tô Thu Quỳnh vốn đã thấy xấu hổ lắm rồi, nghe xong câu này của Nhan An Mỹ, cô chỉ ước gì tìm cái một cái lỗ để chui vào.
Dường như Nhan An Mỹ nhìn ra được vẻ ngượng ngùng của Tô Thu Quỳnh, cô bé chu đáo lên tiếng: “Dì Thu Quỳnh, dì đừng có ngại, hôm nay tự dưng mắt của con và anh con đều bị mù hết rồi. Tụi con thật sự không thấy dì và chú Lâm Tiêu đang hôn nhau đâu! Hai người cứ tiếp tục, hai người tiếp tục đi! Ây da, hôm nay sao mắt mình đang êm đẹp lại bị mù rồi nhỉ, đúng là lạ lắm nha!”
Tô Thu Quỳnh: “…”
Giấu đầu lòi đuôi cũng không mang dáng vẻ này đâu nhé!
Bị em gái nhà mình véo mạnh một cái lên cánh tay, tuy Nhan An Bảo rất không cam lòng, nhưng vẫn lên tiếng: “Dì Thu Quỳnh, con cũng không thấy dì và chú Lâm Tiêu hôn nhau đâu, hai người có thể coi con và An Mỹ chưa từng xuất hiện. À, có lẽ mắt của con cũng bị mù tạm thời luôn rồi.”
Tô Thu Quỳnh: “…”
“Anh hai, chúng ta mau về phòng thôi! Chút nữa anh nói với thím Trương một tiếng, kêu họ cứ ở trong phòng, không được làm phiền dì Thu Quỳnh và chú Lâm Tiêu hôn nhau.”
Tâm trạng của Tô Thu Quỳnh lại rối bời, con nhãi Nhan An Mỹ này định nói cho cả thế giới biết chuyện cô và Lâm Tiêu hôn nhau ở phòng khách đúng không!
Cái mặt mo này của cô biết ném đi đâu đây!
Dù sao da mặt Lâm Tiêu cũng dày, sau khi anh ta phản ứng lại, miệng không giật, mặt cũng không đơ. Anh ta nhướng mày với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Bé ngoan, hai đứa mau về đi. Nhớ là tự hai đứa cũng phải đóng cửa cho chặt đấy nhé!”
“Lâm Tiêu!”
Tô Thu Quỳnh nghiến răng nghiến lợi, anh cố tình muốn hủy hoại hình tượng chính trực và liêm khiết của cô trước mặt Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ hay sao? Cả đời này cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy trước mặt hai nhóc tỳ này!
Hôm nay tâm trạng của Lâm Tiêu rất tốt, nói đùa đến nghiện luôn. Anh thấy hai đứa nhóc còn đứng ở đầu cầu thang liền vội nháy mắt: “Có nghe thấy chưa? Hai đứa mau về đóng cửa đi! Không thấy chú không hôn dì Thu Quỳnh của tụi con nữa là cô ấy đã nóng vội luôn rồi à!”
Tô Thu Quỳnh: “…”
Cô nào nóng vội chứ? Cô đang nôn nóng ném Lâm Tiêu ra ngoài đây!. ngôn tình hoàn
Tô Thu Quỳnh cảm thấy nếu cứ để Lâm Tiêu tán gẫu với hai đứa nhóc này tiếp thì chắc chắn cô sẽ ngượng chết mất.
Cô hắng giọng, cố gắng bày ra vẻ nghiêm túc: “An Bảo, lúc nãy con nói, con đã phát hiện ra cái gì thế?”
“Dì Thu Quỳnh, con đã phát hiện sơ hở trên tấm ảnh!”
Nhan An Bảo dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Dì Thu Quỳnh, con nghĩ dì có thể chứng minh sự trong sạch của mình rồi ạ!”
“Khụ khụ…”
Người điềm tĩnh như Tô Thu Quỳnh, nghe Nhan An Bảo nói vậy cũng không khỏi ho khan.
Cô biết Nhan An Bảo gắng sức tìm sơ hở trong tấm ảnh là vì muốn tốt cho cô. Nhưng mấy tấm ảnh đó, cho dù bị chỉnh sửa rồi thì một đứa nhỏ cũng không thể xem được!
Tô Thu Quỳnh tận tình khuyên bảo, nói với Nhan An Bảo: “An Bảo, sau này mấy chuyện phi lễ chớ nhìn kiểu đó, cho dù là ảnh cũng không nên xem, cũng không được xem!”
Nhan An Bảo ngoan ngoãn gật đầu, cậu bé thật sự không nhìn mấy cảnh cấm tuổi trẻ con đó, là một đứa nhỏ ngây thơ, cậu bé chỉ quan sát tỉ mỉ bàn tay của người phụ nữ trong ảnh thôi.
Sau khi xác định manh mối để giải quyết vấn đề, Tô Thu Quỳnh quyết định tự mở cuộc họp báo.
Lưu Thiên Hàn và Lâm Tiêu đồng thời ra tay, các bài báo tiêu cực về Tô Thu Quỳnh bị giới truyền thông đưa tin đã bị xóa rớt. Cộng thêm thiên tài máy tính Nhan An Bảo ra tay, không biết cậu bé tiến hành thao tác thần kỳ như thế nào mà một số bình luận và các từ khoá mấu chốt đã được cậu bé sàng lọc, không thể hiển thị trên mạng nữa.
Cho nên, ngày càng ít người trên mạng mắng chửi Tô Thu Quỳnh.
Nghe nói cô muốn mở cuộc họp báo, có không ít kẻ nhàm chán hận đời không thể tùy tiện mắng chửi cô trên mạng nên quyết định tới hội trường buổi họp báo, dùng trứng thối rau nát để bày tỏ sự phẫn nộ của mình.
Lâm Tiêu nắm tay Tô Thu Quỳnh, cùng nhau xuất hiện tại hội trường buổi họp báo.
Phóng viên có mặt đều không biết quan hệ của hai người. Nhìn thấy họ cùng nhau xuất hiện, đám phóng viên lập tức trở nên cực kỳ kích động.
“Đạo diễn Lâm, sao anh lại cùng xuất hiện với Tô Thu Quỳnh? Lẽ nào ngoài mối quan hệ với đạo diễn Khổng ra, cô ấy cũng dính dáng gì tới anh sao?”
“Đạo diễn Lâm, anh và Tô Thu Quỳnh duy trì kiểu quan hệ không chính đáng này bao lâu rồi?”
“Đạo diễn Lâm, bà Lâm và tổng giám đốc Lâm có biết quan hệ của anh và Tô Thu Quỳnh không?”
Quan hệ không chính đáng?
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm phóng viên trước mặt với ánh mắt hung ác âm độc, mây đen bao phủ gương mặt con lai tuấn tú kia, như thể chỉ ngay giây sau sẽ bùng nổ, mưa rào tầm tã, nhấn chìm tất cả đám phóng viên.
Lâm Tiêu có huyết thống quý tộc Pháp, vì con ngươi của anh có màu xanh đậm nên vừa nhìn thì sẽ tưởng ngay rằng anh là con lai.
Thật ra nếu nhìn kỹ lại, trừ đôi mắt này, ngoại hình của anh đậm chất phương Đông, thậm chí không để ý màu của con ngươi thì trông anh rất giống người đàn ông phương Đông chính gốc.
Lâm Tiêu đang định bùng nổ thì Khổng Minh Luân nắm tay vợ Lưu Ninh của mình xuất hiện tại buổi họp báo.
Một nhân vật chính khác trong video cũng xuất hiện, dĩ nhiên đám phóng viên vô cùng háo hức. Có không ít phóng viên tranh trước lấn sau chen tới trước mặt Khổng Minh Luân và Lưu Ninh, kích động dò hỏi.
“Đạo diễn Khổng, ông định nói thế nào về chuyện video?”
“Rốt cuộc ông và Tô Thu Quỳnh bắt đầu từ khi nào?”
“Là ông quy tắc ngầm với cô ấy trước hay là do cô ấy chủ động vậy?”
“Bà Khổng, bà nghĩ thế nào về chuyện video? Bà định tha thứ cho đạo diễn Khổng hay sẽ ly hôn với ông ấy?”
“Đối với kẻ thứ ba Tô Thu Quỳnh phá hoại hôn nhân của hai người, bà Khổng, bà có lời nào muốn nói với cô ấy không?”
“Tôi sẽ không ly hôn.” Bị phóng viên truy hỏi, Lưu Ninh không hề hoang mang, lên tiếng: “Chồng tôi không sai, tại sao tôi phải ly hôn với ông ấy!”
Có một nữ phóng viên không hề đồng tình với lời nói của Lưu Ninh: “Nhưng chuyện đạo diễn Khổng ngoại tình trong hôn nhân là sự thật. Ngoại tình trong hôn nhân còn không được coi là sai trái ư?”
“Ngoại tình trong hôn nhân?” Lưu Ninh cười đầy thâm ý, lập tức nói tiếp: “Tô Thu Quỳnh vì vai diễn mà đã hạ thuốc chồng tôi! Chồng tôi coi cô ta là tôi nên cô ta mới thành công! Chồng tôi là nạn nhân, làm gì có chuyện ngoại tình trong hôn nhân chứ?”
Nghe Lưu Ninh nói thế, hội trường ồ lên ngạc nhiên. Nếu chuyện Tô Thu Quỳnh hạ thuốc Khổng Minh Luân là thật thì Tô Thu Quỳnh thật sự không còn mặt mũi nào sống tiếp trên đời nữa!
Lưu Ninh đắc ý liếc nhìn Tô Thu Quỳnh, dáng vẻ đã tính toán từ trước cả rồi. Bà ta từ từ mở túi mình, lấy ra một bản xét nghiệm.
“Sau khi chuyện xảy ra tại khách sạn, tôi đã đưa chồng mình tới bệnh viện kiểm tra. Sự thật chứng minh, trong cơ thể của chồng tôi có chất thuốc nào đó còn sót lại.”
Đối mặt với tiếng thốt kinh hãi của phóng viên, Lưu Ninh gằn từng chữ: “Tô Thu Quỳnh hạ thuốc chồng tôi, còn cố tình hãm hại ông ấy! Chồng tôi là nạn nhân, ông ấy vô tội!”