Chương 1581
“Nhan Nhã Tịnh, anh là Lưu Gia Thành!”
Lưu Thiên Hàn có chút không kiên nhân lặp lại một lần nữa, giọng nói của anh lạnh lùng nghiêm nghị mà lại xa cách, ánh mắt trống rồng chết lặng, “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, khiến em thất vọng rồi.”
“Anh không có khôi phục trí nhớ… vậy vừa rồi anh…
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên bừng tỉnh, vừa rồi, cô dường như, không tự chủ đã bước vào cái bầy mà anh giăng ra cho cô!
Hơn nữa, cô còn nói cái gì, cô kiếp sau cũng sẽ không thích anh hai!
Cô hoang mang muốn cứu vấn chút gì đó, cô túm chặt tay áo anh, “Anh hai, anh nghe em giải thích, những lời vừa rồi đó, anh không thể coi là thật, em…”
Kiên nhân của anh đối với cô, dường như đã tiêu hao hết, anh lười phải nghe cô nói hết một câu nói hoàn chỉnh, “Nhan Nhã Tịnh, em muốn giải thích gì với anh nữa?
Giải thích rằng thực ra em không thích Thiên Hàn, không coi anh là thế thân của Thiên Hàn, người em thích, là Lưu Gia Thành anh?”
“Lời nói dối này, trước kia có lẽ anh sẽ tin, nhưng về sau anh sẽ không bao giờ tin nữa.
Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, đau thương trong mắt anh dần dần thu lại, chỉ còn lại cam chịu tự giễu, “Nhan Nhã Tinh, về sau, lời nói của em, anh một chữ cũng không tin!”
“Anh hai, em không có coi anh là thế thân, em thật sự thích anh, em…
“Câm miệng!”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đánh gãy lời cô nói, “Nhan Nhã Tịnh, đừng nói yêu thích nữa, yêu thích của cô, chỉ khiến cho tôi thấy buồn nôn!”
“Nhan Nhã Tịnh, thôi đi, đừng tự lừa mình dối người thêm nữa, bất kể cô có lừa mình dối người đem tôi coi thành thế thân thế nào đi nữa, Thiên Hàn cũng đã đi rồi! Nó mãi mãi cũng không trở lại được nữa!”
“Tôi không phải là nó! Tôi mãi mãi cũng sẽ không thể biến thành nó! Cho dù tôi và nó có gương mặt giống hệt như nhau, tôi cũng không phải là nó!”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.
“Tôi là Lưu Gia Thành, đời này, tôi chỉ là Lưu Gia Thành! Nhan Nhã Tịnh, đừng tự đề cao bản thân mình quá, tôi còn chưa thấp hèn đến mức, vì cô mà ngay cả bản bần mình là ai cũng từ bỏ!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô muốn tìm thế thân, đi mà tìm người khác, Lưu Gia Thành tôi, không rảnh bồi tiếp!”
Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không muốn nhìn Nhan Nhã Tịnh thêm một cái nào nữa, anh không hiểu nổi, cô rõ ràng ở trước mặt anh, tươi sống sinh động, cũng nguyện ý vì anh khóc, vì anh cười, nhưng hết thảy những điều này, sao lại đều là giả cơ chứ?
Anh từng bước từng bước đi về phía trước, lúc đi nhanh, cái chân bị thương của anh nhìn vào có chút tập tẽnh, nhưng cho dù là như vậy, nơi này, anh cũng không muốn dừng lại thêm một phút nào nữa.
Anh nghiêm túc và chân thành đi yêu thích một người đến như vậy, đến cuối cùng, chắng qua chỉ là một màn hoa trong gương trăng trong nước hư ảo mà thôi!
Rốt cuộc, cô chỉ là điều anh cầu mà không được mà thôi!
“Anh hai!”
Nhan Nhã Tịnh ôm chặt lấy anh từ phía sau, cô biết, tối nay, nếu anh cứ thế này mà đi, giữa bọn họ liền thật sự kết thúc rồi.
Mà cô, không muốn tách ra với anh, càng không muốn thừa nhận việc anh kiên quyết chia tay với cô.