Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1588

Nhan Nhã Tịnh, đời này kiếp này, đường ai nấy đi, mệnh ai nấy lo!

Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn đắm chìm trong nỗi đau của mình, cô hoàn toàn không chú ý đến chiếc Koenigsegg đang lao vút đi Ì như một bóng ma.

Mới ban đầu, cô thực sự xem Cung Trí Cương là Nhan Minh Tự, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, đã khiến cô bừng tỉnh.

Cho dù trông anh ấy có giống người em trai ruột Nhan Minh Tự của cô đến mức nào, thì anh ấy cũng không bao giờ có thể là cậu ấy.

Cô còn chưa thể lấy lại được tình cảm của Thiên Hàn, thì sao có thể thân thiết với nam nhân khác như vậy được!

Cô vùng vẫy cố gắng thoát khỏi vòng tay ôm chặt của Cung Trí Cương, chân cô bước lui vệ phía sau mấy bước, mắt cá chân của cô đau nhói, khiến cô suýt chút nữa ngã xuống đất.

May mắn sao, dưới làn mưa lớn dày đặc đang phủ lấy cô, nhìn cô, có lẽ trông cũng không quá đôi thảm thương.

Cô ngẩng đầu lên, gương mặt cô nghiêm túc mang theo vài phần xa cách, “Anh Cung, thật xin lỗi, vừa rồi tôi nhầm anh với người em trai Nhan Minh Tự của tôi. Anh và em trai tôi thực sự trông rất giống nhau.

Anh Cung, mạn phép tạm biệt anh.

Nói đoạn, Nhan Nhã Tịnh liền xoay người, thân người lao nhanh vào trong màn mưa.

Cô không phải là một cô bé ngây thơ cái gì cũng không hiểu, cho dù cô cũng muốn tự mình đa tình, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng, Cung Trí Cương đối xử với mình, thực sự không giống với bất cứ ai khác.

Cô muốn đợi Lưu Thiên Hàn ở đây, nhưng cô cũng càng không muốn mình dây dưa với những người đàn ông khác.

Anh ấy tối nay không đến phải không?

Vậy cô sẽ đi tìm anh! Tìm khắp mọi nơi!

Cho dù là là hang cùng huyệt tận, đêm nay cô cũng nhất định tìm được anh!

“Nhan Nhã Tịnh!”

Cung Trí Cương không bao giờ nghĩ rằng Nhan Nhã Tịnh sẽ lao vào cơn mưa tầm tã mà không đếm xỉa mọi thứ như vậy, anh ta cầm theo ô, chạy vội về phía trước đuổi theo cô.

“Nhan Nhã Tịnh, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi!”

“Anh Cung, cám ơn lòng tốt của anh, nhưng không cần đâu.”

Nhan Nhã Tịnh không hiểu tại sao một người đàn ông như Cung Trí Cương, lại có thể nhìn trúng cô, nhưng bất kể là vì lý do gì, cô cũng không muốn cho anh ta bất kì hi vọng nào.

Nếu không thể đáp lại tình cảm của một người, mà còn cố ý cho người ấy hi vọng, thì thật sự quá tàn nhân, quá ghê tởm.

Nhan Nhã Tịnh không bao giờ muốn biến mình trở thành loại người mà bản thân mình luôn ghét.

“Nhan Nhã Tịnh, chân của cô đang bị thương! Lẽ nào cha mẹ cô sinh ra cô, lại để cho cô tự đi hành hạ chính thân thể mình vậy sao?!”

Cung Trí Cương không để cô nói bất cứ lời nào liền vác Nhan Nhã Tịnh lên vai, “Nhan Nhã Tịnh, để tôi đưa cô về!”

Nhan Nhã Tịnh đâu có tự ngược đãi bản thân, cô ấy sao lại có ý nghĩ muốn ngược đãi chính bản thân mình chứ! Chỉ là cô ấy hiểu rằng, có những lòng tốt, cô ấy không thể nào nhận được!

Cô tiếp tục dùng sức, giấy khỏi vai Cung Trí Cương, kéo lê cái chân bị thương, khập khiễng đi về phía trước: “Anh Cung, xin anh đó, đừng để ý đến tôi làm gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK