Anh ta ngẩng mặt lên nhìn Tô Thu Quỳnh, bằng một vẻ mặt thành kính và thâm tình mà trước nay chưa từng có.
“Tô Thu Quỳnh, cầu xin em đấy, quay về bên anh đi.”
Ngay khoảnh khắc Chiến Mục Hàng quỳ xuống, Tô Thu Quỳnh không khống chế được mà lùi về sau một bước, trong mắt cô cũng hiện lên sự bàng hoàng tột độ, dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chưa từng dám nghĩ rằng sẽ có một ngày một người tự cao như Chiến Mục Hàng lại quỳ xuống vì cô.
Lâm Tiêu cũng ngơ ngẩn cả người, anh ta cũng không ngờ rằng một người ngông cuồng tự đại như Chiến Mục Hàng sẽ quỳ xuống vì một người phụ nữ. Bàn tay nắm tay cô không nhịn được mà siết chặt thêm, anh ta biết rất rõ trong lòng Tô Thu Quỳnh luôn có Chiến Mục Hàng. Anh ta cực kỳ sợ, sợ thái độ nhận lỗi tốt như vậy của Chiến Mục Hàng sẽ làm Tô Thu Quỳnh quay đầu lại.
Giọng nói của Chiến Mục Hàng vẫn đang vang lên, có thể là do quỳ trên mặt đất nên khí thế trên người anh ta không lạnh lùng tàn ác như trước, mà ngược lại quanh người như được bao bọc bởi một lớp thâm tình dịu dàng khó miêu tả.
Giọng nói của anh ta vào tai cũng là sự chân thành tha thiết khiến người ta rung động: “Tô Thu Quỳnh, anh yêu em, cho nên khi anh thấy em ở bên một người khác mới có thể không khống chế được mà ghen đến điên lên, rồi làm ra những chuyện mất lý trí như thế. Tô Thu Quỳnh, anh không biết cách để yêu một người phụ nữ, vì thế sau này cho anh cơ hội để học cách yêu em, được không?”
“Ha!”
Tô Thu Quỳnh cười mỉa: “Anh Chiến, anh thế này là vừa đấm vừa xoa à? Tiếc quá, Tô Thu Quỳnh tôi đây không để mình bị xoay như chong chóng thế đâu!”
“Anh Chiến, anh dẹp giùm tôi cái dáng vẻ si tình đó của anh lại đi, anh cay nghiệt bạc tình làm tôi buồn nôn, mà anh ra vẻ thâm tình dối trá thế này vẫn làm tôi muốn ói như vậy thôi!”
Vì thời gian nằm quá lâu nên hai chân Tô Thu Quỳnh run lên, nhưng cô lại muốn duy trì dáng vẻ kiêu ngạo trước mặt Chiến Mục Hàng, bởi vậy cô chỉ có thể tựa hơn nửa sức nặng cơ thể lên người Lâm Tiêu, để giúp cho cô đứng vững.
“Anh Chiến, tôi thừa nhận đúng là khi Tô Thu Quỳnh tôi đây còn trẻ ngây thơ có yêu anh thật, nhưng tình yêu dành cho anh kia đã chết rồi.”
“Trải qua năm năm cuộc đời ngục tù sống không bằng chết cùng với hai đứa con chết thảm thì bây giờ một tàn lửa nhỏ cũng chẳng còn.”
“Anh Chiến, sau này đừng có nói yêu tôi nữa nhé, càng đừng nói đến việc bù đắp, mấy câu này của anh cũng chỉ làm tôi thêm buồn nôn mà thôi!”
“Anh Chiến, xin anh rủ lòng thương xót, đã biết bản thân mình buồn nôn rồi thì cũng đừng có suốt ngày đi làm người ta dị ứng như thế, làm vậy không có lòng yêu đồng bào lắm đâu!”
Nói hết câu này, Tô Thu Quỳnh không muốn nhìn Chiến Mục Hàng thêm nữa, cô quay đầu nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, chúng ta về nhà được không? Em không muốn ở đây đâu.”
“Được, Thu Quỳnh, chúng ta về nhà thôi.”Lâm Tiêu nói xong liền bế ngang Tô Thu Quỳnh lên, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Thật ra Lâm Tiêu còn muốn để bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Tô Thu Quỳnh một lát, nhưng mà lúc trước bác sĩ cũng đã nói rằng các chức năng trên cơ thể Tô Thu Quỳnh đã hồi phục lại ở mức tiêu chuẩn, thôi thì chờ sau khi về chung cư rồi nhờ Nhã Tịnh tới kiểm tra cho Tô Thu Quỳnh một chút cũng được.
Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh nép vào lòng Lâm Tiêu đầy tình ý như thế, Chiến Mục Hàng cứ ngơ ngẩn mà quỳ trên đất, cũng quên mất luôn việc cướp lấy Tô Thu Quỳnh từ vòng tay Lâm Tiêu.
Mãi cho tới sau khi Tần Khánh Đan đến và đạp vào sau lưng anh ta một cái thì anh ta mới tỉnh hồn lại khỏi những suy nghĩ linh tinh đó.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Chiến Mục Hàng lạnh lùng đứng dậy, dáng vẻ người sống chớ lại gần.
Sau khi biết được chân tướng cái chết của đứa con trong bụng An Tình là trong lòng Tần Khánh Đan đã khó chịu tột độ rồi, tiếp đó lại biết Tô Thu Quỳnh tự sát là do bị Chiến Mục Hàng cưỡng bức, bà càng thêm hận không thể tát cho thằng con trai đáng thất vọng này của bà một cái chết luôn.
Bà giận dữ vô cùng trừng Chiến Mục Hàng: “Sao? Đến anh còn có mặt ở đây mà tôi lại không thể tới à?”
Thấy Tô Thu Quỳnh không nằm trên giường giống như lần trước bà tới, Tần Khánh Đan không kìm được mà la lên: “Thu Quỳnh đâu? Sao lại không thấy con bé? Vừa nãy anh đã làm gì con bé rồi!”
“Cô ấy tỉnh rồi.”
Chiến Mục Hàng không muốn nói với Tần Khánh Đan việc Tô Thu Quỳnh đã bị Lâm Tiêu đưa đi, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ ỷ lại vào Lâm Tiêu đến vậy của Tô Thu Quỳnh thì gương mặt tuấn tú của anh ta không khống chế được mà tối sầm lại.
Chiến Mục Hàng là đứa con Tần Khánh Đan dứt ruột đẻ ra, cho nên bà cũng hiểu rõ tư tâm của anh ta mồn một.
Nhìn cái dáng vẻ bị cướp mất báu vật yêu quý này của Chiến Mục Hàng là Tần Khánh Đan biết, chắc chắn Tô Thu Quỳnh đã bị Lâm Tiêu đưa đi.
Nghĩ đến Lâm Tiêu cố gắng quấn lấy Tô Thu Quỳnh, ngay lập tức Tần Khánh Đan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bà vỗ vào gáy Chiến Mục Hàng một cái đau điếng: “Anh thật sự muốn làm tôi tức chết phải không! Thằng nhóc kia cướp Thu Quỳnh đi mà anh cũng không biết đường cướp lại à!”
“Cũng đúng thôi, là anh nhốt Thu Quỳnh vào trong tù, anh còn làm hại Thu Quỳnh mất đi hai đứa con, lần này suýt chút nữa con bé chết đi cũng là do anh làm hại, anh còn mặt mũi gì nữa mà đòi cướp con bé về nữa!”
Nhắc đến những đau khổ mà Tô Thu Quỳnh chịu đựng trong mấy năm nay, Tần Khánh Đan không kìm được mà đỏ mắt.
Trong lòng bà thật sự rất mâu thuẫn, một mặt bà cảm thấy con trai nhà mình không có mặt mũi gì để theo đuổi Tô Thu Quỳnh về lại.
Nhưng một mặt khác, bà lại thật lòng rất yêu thích cô con dâu cũ Tô Thu Quỳnh này, mà bà cũng mong rằng con trai của mình có thể được hạnh phúc.
“Mẹ, con biết con rất có lỗi với Tô Thu Quỳnh, những chuyện mà con đã làm với cô ấy còn không bằng cầm thú! Nhưng mẹ, con không thể không có Tô Thu Quỳnh được!”
Chiến Mục Hàng nhìn Tần Khánh Đan, nói từng câu từng chữ: “Mẹ, nếu không có Tô Thu Quỳnh, con, sẽ chết!”
Tần Khánh Đan khẽ giật mình, thật ra bà cũng không ngờ được rằng Chiến Mục Hàng sẽ yêu Tô Thu Quỳnh sâu đậm đến như vậy.
Sững sờ qua đi, thì chỉ là sự tiếc nuối rèn sắt không thành thép, bà đánh tiếp vào gáy Chiến Mục Hàng: “Không có Thu Quỳnh anh sẽ chết mà anh còn liên tục làm tổn thương con bé? Chiến Mục Hàng, anh nói xem, Tần Khánh Đan tôi đây cả đời sáng suốt, sao lại có thể sinh ra loại người mất não khốn nạn như anh hả!”
“Đi theo đuổi Thu Quỳnh về lại đây cho tôi, nếu không thì Tần Khánh Đan tôi đây không có đứa con trai như anh!”
Nói xong câu này, Tần Khánh Đan vốn định tức tối xoay người rời đi, nhưng nhớ tới gì đó nên bà lại quay về.
Bà hơi lo lắng liếc nhìn Chiến Mục Hàng: “Con trai, chắc không phải là theo đuổi phụ nữ con cũng không biết đấy chứ?”
Tần Khánh Đan thật sự không muốn tin rằng đứa con trai với chỉ số thông minh ngất ngưỡng nhà mình mà chỉ có một việc đơn giản là theo đuổi con gái người ta cũng không biết. Nhưng qua một chuỗi sự việc đã chứng minh, mặc dù con của bà là kỳ tài ngút trời trong giới kinh doanh nhưng trong phương diện tình cảm nam nữ này, đúng thật là ngu ngốc trong ngu ngốc.
Đương nhiên là Chiến Mục Hàng không thể nào lại trả lời một vấn đề mất mặt như vậy, nhìn dáng vẻ cao quý lạnh lùng của thằng con trai nhà mình, Tần Khánh Đan nặng nề thở dài một hơi.
“Được rồi, để mẹ truyền lại cho vài chiêu để theo đuổi phụ nữ.”
“Theo đuổi phụ nữ không thể ép buộc mà nên dỗ dành.”
“Phụ nữ dù ít hay nhiều gì cũng sẽ có bản năng của một người mẹ, con càng cứng rắn thì con bé sẽ càng chạy trốn thật xa, nhưng con nhẹ nhàng thì con bé sẽ tới gần.”
“Cho nên là… Con trai à, khi theo đuổi phụ nữ không thể tức giận, cũng không thể cần mặt mũi, con có nghe hiểu những gì mẹ nói không?”
“Dạ.” Chiến Mục Hàng lạnh lùng trả lời, nếu đã nói huỵch toẹt ra như thế mà anh ta còn không hiểu nữa thì vứt não luôn là vừa.
Tần Khánh Đan thấy Chiến Mục Hàng ngay cả một lời tạm biệt cũng không nói mà đã lập tức quay người rời đi, bà lại nặng nề thở dài một tiếng, dạ cái khỉ chứ dạ… Nhìn cái đức hạnh này của nó đi, chắc chắn là chưa lĩnh hội được chân lý trong lời dạy của bà!
Tần Khánh Đan nói thầm một câu gỗ mục không thể khắc, nhưng bà vẫn bắt ngay được Chiến Mục Hàng lại, rồi nhét một món đồ vào tay anh ta.
“Cầm đi! Có nó rồi thì mẹ đảm bảo con sẽ theo đuổi được Thu Quỳnh, trồng sung ra vả!”