Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước kia Cung Tư Mỹ cũng từng có ý mượn sức Nhạc Dũng, bởi dù là trước hay sau khi Lưu Thiên Hàn mất trí nhớ thì sự tin tưởng của anh đối với Nhạc Dũng chưa bao giờ thay đổi.

Chỉ có điều Nhạc Dũng quá cứng đầu, hoàn toàn không có khả năng làm việc cho cô ta.

Nếu như đã không thể dùng được, vậy thì phải loại bỏ anh ta thôi!

“Cung Tư Mỹ, cô có thể nói xấu tôi, nhưng cô không thể bôi nhọ cô Nhan được!”

Nhạc Dũng sắp bị Cung Tư Mỹ chọc tức đến bật cười luôn rồi, cô ta còn không biết xấu hổ nói ra những lời này à!

“Tôi và cô Nhan trong sạch, hơn nữa tôi không tin lời mấy người đàn ông này nói dù chỉ một chữ! Tôi rất rõ cô Nhan là người như thế nào. Cô ấy không thể làm ra loại chuyện này được!”

“Anh Gia Thành…”

Cung Tư Mỹ gọi Lưu Thiên Hàn với chất giọng mềm như bông: “Anh Gia Thành, em sợ quá! Chỉ vừa nghĩ tới việc mấy người đàn ông vừa rồi làm những chuyện kia với mình là em lại…”

Lưu Thiên Hàn nhẹ nhàng vỗ lưng Cung Tư Mỹ, tỏ vẻ an ủi.

Thấy Lưu Thiên Hàn đứng về phía mình, Cung Tư Mỹ lập tức tự tin hơn nhiều, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng: “Anh Gia Thành, em thật sự không định nói xấu Nhan Nhã Tịnh đâu! Nhưng vừa rồi mấy tên bắt nạt em đã nói rõ rành rành là Nhan Nhã Tịnh sai khiến bọn họ! Vì sao trợ lý Nhạc còn muốn giúp đỡ Nhan Nhã Tịnh đổi trắng thay đen chứ!”

“Anh Gia Thành, em tủi thân quá…”

“Anh Gia Thành, có phải anh cũng không tin em không? Anh cũng cho rằng em thuê những người kia tự biên tự diễn vở kịch này sao? Anh Gia Thành, có phải chỉ khi em bị mấy tên này hại chết thì anh mới chịu tin em vô tội không?”

Cung Tư Mỹ nói xong mấy lời này lại bắt đầu rơi nước mắt. Cô ta không tin mình đã nói đến mức này rồi mà Lưu Thiên Hàn vẫn không chịu tin cô ta!

“Cung Tư Mỹ, tôi đưa cô về.”

Lưu Thiên Hàn lạnh nhạt liếc nhìn Nhạc Dũng, ý bảo anh ta đỡ Cung Tư Mỹ đứng dậy.

Nhạc Dũng ngây ra như phỗng, còn bắt anh ta bế thật đấy à!

Nhạc Dũng không muốn bế Cung Tư Mỹ chút nào, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục dưới uy thế của Lưu Thiên Hàn, đỡ cô ta dậy với vẻ không tình nguyện.

Biểu cảm trên mặt Cung Tư Mỹ lập tức rạn vỡ. Cô ta không sao ngờ được mình đã bị thương đến nông nỗi này rồi mà Lưu Thiên Hàn cũng không định ôm mình một chút.

Cung Tư Mỹ buồn bực hất văng bàn tay Nhạc Dũng đang đưa đến, loạng choạng đỡ tường đứng dậy. Trên người cô ta dính đầy máu, cứ thế đứng run rẩy tại chỗ như thể đóa hoa trắng nhỏ phất phơ trong gió.

“Anh Gia Thành, anh…”

“Cung Tư Mỹ.” Cô ta còn chưa nói xong đã bị Lưu Thiên Hàn ngắt lời: “Sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa.”

Cung Tư Mỹ nhìn Lưu Thiên Hàn với ánh mắt kinh hãi, anh không hề tin tưởng cô ta thật ư?

Cô ta đã bị thương đến mức này rồi mà anh vẫn không tin ư! Hơn nữa, mấy người đàn ông kia cũng đã khai ra Nhan Nhã Tịnh rồi cơ mà, anh vẫn chắc chắn Nhan Nhã Tịnh sẽ không làm ra loại chuyện này sao?

Lưu Thiên Hàn khựng lại một thoáng, sau đó hờ hững nói: “Cung Tư Mỹ, loại chuyện hại người mà chẳng lợi mình này không có nghĩa lý gì đâu.”

Cung Tư Mỹ trợn tròn hai mắt, giọt lệ xoay vòng trong hốc mắt nhưng mãi mà không rơi xuống được.

Cô ta đứng ngẩn ngơ ở đó như thể hóa đá, dường như cả thế kỷ dài đằng đẵng đã trôi qua, cô ta mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Anh Gia Thành, anh… anh nói vậy là có ý gì? Ý anh là em tự tìm mấy người này đến để hãm hại Nhan Nhã Tịnh ư?”

Cung Tư Mỹ đột ngột hất chiếc áo vest mà Nhạc Dũng khoác lên người mình xuống, giơ cánh tay dính đầy máu kia của mình lên: “Anh Gia Thành, anh nhìn đi! Anh nhìn cho kỹ vào! Em bị hại thành dáng vẻ gì rồi! Em sợ đau nhất! Em sợ đau như vậy, sao có thể ngốc đến độ tự tìm người đánh mình chứ!”

“Anh Gia Thành, anh bị Nhan Nhã Tịnh mê mẩn thật rồi phải không? Anh đã nói sẽ chăm sóc em thật tốt, anh Gia Thành, sao bây giờ anh lại trở nên như vậy! Xa lạ đến mức em không còn nhận ra anh nữa rồi!”

Cung Tư Mỹ hét đến khàn cả giọng, sau khi hét xong cô ta càng tủi thân hơn, nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn, ôm chặt lấy anh: “Anh Gia Thành, em yêu anh, anh có thể cũng yêu em nhiều hơn một chút được không?”

Nhìn thấy máu trên người Cung Tư Mỹ dính lên người mình, Lưu Thiên Hàn không kìm được nhíu mày, khéo léo đẩy Cung Tư Mỹ ra không để lộ dấu vết, giọng nói lạnh nhạt không chút dịu dàng.

“Cung Tư Mỹ, nếu cô sợ đau thế thì sau này đừng làm ra những chuyện ngớ ngẩn như vậy nữa!”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn thờ ơ quay sang dặn Nhạc Dũng: “Đưa cô ta về.” Sau đó anh lên xe trước, lái chiếc Koenigsegg khiêm tốn mà xa hoa về phía biệt thự của mình.

Ngớ ngẩn?

Cung Tư Mỹ đỏ mắt đứng ngây người một lúc lâu, vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau câu nói này của Lưu Thiên Hàn.

Anh không tin cô ta, còn nói cô ta đang làm chuyện ngớ ngẩn!

Cô ta kiêu ngạo cỡ nào, sao có thể làm chuyện ngớ ngẩn được chứ!

Cung Tư Mỹ cắn răng đến mức trong miệng tràn ngập vị tanh ngọt. Cô ta hận, hận Nhan Nhã Tịnh giành lại được trái tim Lưu Thiên Hàn dễ dàng, còn chiếm được sự tin tưởng của anh.

Thì ra mọi tính toán của cô ta, hơn ba tháng không rời không bỏ, bụng trúng một viên đạn cũng chẳng bằng mấy ngày của Nhan Nhã Tịnh.

Lưu Thiên Hàn không hiểu lầm Nhan Nhã Tịnh tìm người làm hại Cung Tư Mỹ, người vui vẻ nhất chính là Nhạc Dũng.

Nhìn gương mặt căm hận đến nỗi nhăn rúm lại của Cung Tư Mỹ, Nhạc Dũng không kìm được mà ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Cung Tư Mỹ vốn đã đủ tức rồi, Nhạc Dũng còn công khai cười nhạo như vậy khiến cô ta lập tức giận không có chỗ trút.

“Nhạc Dũng, anh đừng đắc ý! Dù gì thì bây giờ tôi cũng là vợ sắp cưới của anh Gia Thành! Chờ tôi và anh ấy kết hôn rồi, anh với Nhan Nhã Tịnh đừng ai hòng được sống yên!”

“Cô Cung của tôi ơi, cô nói vậy làm tôi sợ quá cơ!” Nhạc Dũng giả bộ tỏ ra sợ hãi, dáng vẻ nhìn cực kỳ ngứa đòn: “Tôi chỉ sợ đại ca chẳng thèm kết hôn với cô đấy!”

“Anh!” Cung Tư Mỹ tức đến nỗi nghiến răng: “Anh Gia Thành nhất định sẽ cưới tôi!”

Nhạc Dũng mỉm cười, nhưng ý cười lại không lan tới đáy mắt: “Cung Tư Mỹ, cũng như cô nói đấy, cậu hai Lưu nhất định sẽ cưới cô! Nhưng đáng tiếc cậu hai Lưu đã chết rồi! Cung Tư Mỹ, cô không cho tôi hả hê, vậy thì giờ tôi cũng trả lại cô một câu, cô đừng đắc ý quá! Đợi tôi điều tra rõ nguyên nhân thật sự về cái chết của cậu hai Lưu, tôi lại muốn xem thử trên đời này còn có chỗ cho cô đứng không đấy!”

“Nhạc Dũng, tôi không biết anh đang nói bậy bạ gì cả!”

Trong lòng Cung Tư Mỹ giật thót, nhưng vừa nghĩ tới việc mình đã xử lý cái chết của Lưu Gia Thành cực kỳ kín kẽ, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhất là khi nghĩ đến chuyện cô ta đã làm phẫu thuật thụ tinh nhân tạo, chờ mấy ngày nữa là có kết quả kiểm tra mang thai, Cung Tư Mỹ không kìm được nở nụ cười.

“Nhạc Dũng, tôi không so đo với anh! Ai kêu anh là con chó trung thành nhất bên cạnh anh Gia Thành chứ! Với tư cách là bà chủ của anh, tôi cũng phải giúp anh Gia Thành nuôi con chó này thôi!”

Tôi nhổ vào!

Nhạc Dũng rất muốn biến thành chó cắn chết Cung Tư Mỹ, chẳng qua trước giờ anh ta khinh thường việc đánh phụ nữ. Hơn nữa, lúc nãy Lưu Thiên Hàn đã dặn anh ta đưa Cung Tư Mỹ về, anh ta bèn cố nén xúc động muốn bóp chết Cung Tư Mỹ, nhấn ga. Cả đường lao nhanh như chớp, tiện thể còn thực hiện mấy lần lướt nguy hiểm, khiến Cung Tư Mỹ sợ tới mức mặt nhăn rúm lại.

Cung Tư Mỹ căm tức nhìn chằm chằm gáy Nhạc Dũng, đột nhiên trong lòng nảy lên một suy nghĩ cực kỳ ác độc, nhưng bản thân cô ta lại cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK