Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 752

Dáng vẻ tủi thân đó trông còn đáng thương hơn lúc anh ta gào khóc.

Anh ta co người lại bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, rõ ràng là đang lẳng lặng cầu cứu Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh vô cùng dễ mềm lòng, lúc An Bảo còn bé xíu xiu thì thường làm nũng với cô như vậy.

Nhan Nhã Tịnh tức giận trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, gỡ bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn ra, sau đó nói với Hách Trung Văn vô cùng dịu dàng: “Hách béo, đừng khóc nha đừng khóc nha! Chúng ta không quan tâm đến người đầu óc có vấn đề làm gì! Tôi hát cho cậu nghe, chúng ta đi ngủ có được không?”

“Được đó!” Hách Trung Văn lập tức nở nụ cười: “Tôi không những muốn nghe chị đại hát, tôi còn muốn nghe chị đại kể chuyện nữa.”

“Được, đêm nay tôi kể chuyện Cô bé quàng khăn đỏ cho cậu.” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh dịu dàng như gió thoảng: “Ngày xửa ngày xưa có một cô bé tên là Cô bé quàng khăn đỏ. Một hôm cô bé tới nhà bà ngoại, gặp phải sói xám…”

Hách Trung Văn nghe tới thích thú, khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy, Hách Trung Văn chính là con sói xám kia đấy! Sao Nhan Nhã Tịnh lại không nhận ra cơ chứ!

Nhưng hiển nhiên Hách Trung Văn không cho rằng mình là sói xám, sau khi anh ta nghe hết câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ bèn nhướng mày thị uy với Lưu Thiên Hàn: “Sói xám!”

Nhan Nhã Tịnh cười khẽ: “Đúng rồi, Hách béo thật giỏi, hôm nay còn nhận ra được cả sói xám nữa! Hách béo, cậu còn muốn nghe câu chuyện nào nữa?”

“Tôi còn muốn nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết.” Không đợi Nhan Nhã Tịnh bắt đầu kể, Hách Trung Văn đã vui vẻ nói rằng: “Lần trước chị đại kể cho tôi nghe, tôi nhớ kết cục rồi, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau.”

“Chị đại, tôi chính là hoàng tử, chị đại là công chúa có đúng không?”

“Đúng.”

“Không đúng!”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Lưu Thiên Hàn lạnh lùng sửa lại lỗi sai của Hách Trung Văn: “Cậu mới là hoàng tử, cháu là người lùn!”

“Không đâu không đâu, tôi là hoàng tử, anh mới là người…” Hách Trung Văn suy nghĩ, cảm thấy Lưu Thiên Hàn không giống người lùn, mà là…

“Anh là người xấu! Anh là hoàng hậu độc ác! Anh đừng có mà chia rẽ tôi và chị đại! Chị đại, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi có đúng không?”

“Đúng, hoàng hậu độc ác xấu xa nhất, anh ta đừng mơ chia rẽ được chúng ta.” Nhan Nhã Tịnh kiên nhẫn dỗ dành Hách Trung Văn: “Hách béo, tôi lại kể tên câu chuyện khác về Ultraman cho cậu nhé…”

Nhìn Nhan Nhã Tịnh cẩn thận dỗ dành Hách Trung Văn, trong lòng Lưu Thiên Hàn ghen muốn chết, nhất là khi nhìn thấy Hách Trung Văn cười ngu đủ kiểu với Nhan Nhã Tịnh, khuôn mặt tuấn tú của anh đen tới mức có thể chảy được cả mực đen đặc.

Không thể nào chịu nổi việc Nhan Nhã Tịnh dịu dàng kể chuyện cho Hách Trung Văn như vậy được nữa, anh kéo Nhan Nhã Tịnh ra khỏi giường rồi ngồi xuống chỗ cô.

Người mềm mại ấm áp bên cạnh bỗng nhiên biến thành tảng băng cứng đờ, Hách Trung Văn lập tức bị dọa cho giật nảy mình.

Sau khi nhìn rõ người ngồi bên cạnh anh ta là Lưu Thiên Hàn rồi, anh ta càng bị dọa cho lông tơ trên lưng dựng hết cả lên.

Nỗi sợ hãi qua đi, giờ chỉ còn lại sự kháng cự mạnh mẽ, anh ta lau khóe mắt, đáng thương khóc lóc kể lể với Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, người xấu kìa! Người xấu muốn bắt nạt tôi! Chị đại, tôi không muốn nhìn thấy người xấu đâu, huhu, tôi không muốn nhìn thấy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK