Chương 1594
Cô nhắm mắt, ôm chặt lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh đầy tình cảm.
Nụ hôn của anh, mang theo hương cỏ xanh thoang thoảng, khiến người ta có cảm giác như đang tắm mình trong đồng cỏ xanh mướt, không tự chủ được mà đắm chìm trong đó.
Ngay khi Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng, anh sẽ làm nhiều hơn với cô, anh đột nhiên. thô lỗ đẩy cô ra.
Trong mắt anh, đối với cô không có chút khát khao nào, mà chỉ có vẻ cao ngạo chế giếu cô.
“Nhan Nhã Tịnh, bạn tình, chúng ta không thể được đâu!”
“Vừa rồi, tôi thử một chút, côi hoàn toàn chẳng khiến tôi hứng thú! Làm tình với loại phụ nữ vô vị như cô? Hừ! Tại sao tôi phải tự làm khó mình như thế!”
“Không thể! Anh hai, anh rõ ràng vừa mới…
“Nhan Nhã Tịnh, cầm miệng!” Lưu Thiên Hàn hoàn toàn mất kiên nhân, anh không muốn Nhan Nhã Tịnh nhìn thấu được bí mật của mình.
“Nhan Nhã Tịnh, trên đời này không phải chỉ có một mình cô là phụ nữ! Chỉ cần Lưu Gia Thành tôi muốn, một người trẻ hơn cô, dáng người chuẩn, có kiểu nào tôi muốn mà không được?”
“Mấu chốt nhất là, bọn họ, so với cô đều sạch sẽ hơn nhiều! Nhan Nhã Tịnh, cô tự đếm xem, cô đã hầu hạ bao nhiêu người đàn ông rồi, sợ là bây giờ, cô đếm cũng không nổi?”
“Ha! Cô còn sinh hai đứa con! Một người phụ nữ đã sinh con, từng kết hôn, bị bao nhiêu đàn ông chơi đùa, điều gì khiến cô tự tin, khiến cô cảm thấy có thể cùng Lưu Gia Thành tôi duy trì được mối quan hệ đó?!”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi cảm thấy cô thực sự rất bẩn thỉu!”
Xoảng!
Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy trong lòng dường như cái gì đó đang sụp đổ tan nát, trong đầu không ngừng lặp lại, câu nói kia, Nhan Nhã Tịnh, tôi thấy cô rất bẩn thỉu.
Lần này, hai người họ, thực sự đến cả làm bạn tình gì đó cũng không thể, đúng thật là nực cười!
Anh coi thường cô!
Anh cảm thấy cô, một người phụ nữ đã có gia đình và có con, không xứng với anh!
Điều buồn cười, người mà cô kết hôn, là anh, đứa trẻ, cũng là con của anh.
Cô tuyệt vọng hoàn toàn đi đến đường cùng, một mình cô ở nơi đất khách quê người, trong đau khổ cùng cực, mà sinh cho anh một cặp sinh đôi, hóa ra, tất cả những khổ cực cô gánh chịu , cuối cùng, trong mắt anh, đều trở thành vết nhơ trên người cô mà không thể rửa sạch được!
Cô chưa bao giờ là kiểu phụ nữ mít ướt thích khóc, càng không thích dùng sự đau khổ của mình, làm vũ khí, để giành lấy sự thương hại của đàn ông.
Nhưng nghĩ đến cảnh một mình không ai bên cạnh vào phòng sinh, làm gì có ngày gọi là ở cữ, mà phải chăm sóc hai đứa trẻ, cô vẫn cảm thấy tủi thân khôn tả.
Nhan Nhã Tịnh không biết nên biện hộ như thế nào, chỉ có thể liên tục lẩm bẩm: “Anh hai, em không bẩn, em không bẩn…
Làm sao cô có thể bẩn thỉu được!
Đời này, cô chỉ có anh là người đàn ông duy nhất, làm sao có thể so với những cô gái ngoài kia là bẩn hơn? !
Nếu thật sự muốn nói bẩn, chính là bởi vì mắt anh bẩn rồi, tâm anh bẩn rồi, ngay cả vợ của mình cũng không nhận ra nữa!
Nhìn thấy bộ dạng Nhan Nhã Tịnh muốn khóc, nhưng lại cố gắng kìm nén, Lưu Thiên Hàn cảm thấy trong lòng đau như lửa đốt.