Cung Trí Cương không lòng dạ nào để nghe Chung Vĩ Thành báo cáo tiếp. Anh ta cất bước điên cuồng lao về phía khu rừng nơi Leo đang sống.
Gần hai mươi phút rồi.
Sự hung tàn của Leo, anh ta hiểu rõ hơn ai hết, một con bò to khỏe đưa vào trong rừng chưa cần tới mười phút là đã bị Leo xét xác. Cô chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, cơ thể máu thịt này của cô sao có thể chịu đựng nổi sự hung tàn của Leo được!
Sáng sớm ngày hôm đó, anh ta rời đi quá vội vàng, cũng không kịp báo đáp ơn cứu mạng của cô, nhưng tấm lòng muốn được báo đáp của anh ta chưa bao giờ tắt cả.
Hơn nữa, trong lòng anh ta, trừ báo ơn ra thì còn có một thứ tình cảm rất mập mờ khó nói, một thứ tình cảm mà trước đây anh ta chưa từng gặp bao giờ, đến bản thân anh ta cũng không thể nào nói rõ được.
Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Cung Trí Cương, Chung Vĩ Thành không dám chần chờ thêm một chút nào, vội vàng đuổi theo.
Trước đó, để hoàn thành mệnh lệnh của Cung Trí Cương nên anh ta mong rằng Nhan Nhã Tịnh chết càng thảm càng tốt. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên anh ta lại hơi sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ chết.
Anh ta chưa bao giờ thấy đại ca nôn nóng đến mức này, trước đây cho dù là lúc nguy hiểm hơn nữa, đại ca cũng sẽ ung dung bình tĩnh. Nhưng bây giờ đại ca lại vì một người phụ nữ mà mất chừng mực, điều này có nghĩa là gì?
Chung Vĩ Thành không dám nghĩ tiếp nữa.
Nếu như trong khu rừng nuôi Leo không có mấy cái cây kia, Nhan Nhã Tịnh thực sự sẽ không chống đỡ được qua hai mươi phút này.
Lúc còn nhỏ cô rất nghịch ngợm, cô thường hay leo cây trèo tường, khi đó Lệ Bảo Khiết thường hay nói, cô không thể quấy phá như một đứa trẻ nghịch ngợm được, nên làm một thục nữ.
Sau đó Nhan Nhã Tịnh cũng hướng mình trở thành một tiểu thư thục nữ. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vô cùng may mắn vì trong quãng thời gian mình từng làm đứa trẻ nghịch ngợm kia, cô đã học được cách leo cây.
Leo thực sự vô cùng hung tàn, có mấy lần nó suýt chút nữa cắn đứt cổ Nhan Nhã Tịnh, may mà cơ thể Nhan Nhã Tịnh linh hoạt, tránh được sự tấn công của nó hết lần này đến lần khác.
Cơ thể của cô đập vào tảng đá, sau khi quăng quật có thêm không ít vết thương, cuối cùng cô cũng leo lên được cái cây lớn bên cạnh mình.
Leo không ngừng gầm lên với cô, âm thanh đó như thể đang đe dọa.
Leo cũng không ngừng phẫn nộ lao lên trên cây, nhưng nó lại không biết trèo cây nên thực sự không thể trèo lên trên cây để bắt Nhan Nhã Tịnh xuống được.
Máu chảy xuống từ đùi từ chân Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng nhiều, nơi cọ xát ra vết thương trên cánh tay cô cũng không ngừng rỉ máu ra. Không biết có phải do ban nãy đầu cô đập vào đá hay không mà đầu óc cô vô cùng đau đớn, cũng choáng váng vô cùng.
Nhan Nhã Tịnh dồn sức cố mở to mắt ra, cô thực sự sợ mình sẽ đột nhiên ngất đi, rơi từ trên cây xuống rồi bị con sói hung ác hung tàn này xé xác.
Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi, cơn đau dữ dội khiến ý thức của cô tỉnh táo thêm không ít. Cô không ngất xỉu nhưng cây cối trong rừng đều còn non, tuy rằng không thấp nhưng cành cây nhỏ tới đáng thương, cành cây mà Nhan Nhã Tịnh đang trèo kêu răng rắc gãy ra, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh mất khống chế ngã xuống đất.
Leo đã lăm lăm nhìn Nhan Nhã Tịnh rất lâu rồi, cơ hội tốt như thế này, đương nhiên nó không thể bỏ qua được.
Nó gầm một tiếng thật lớn thị uy với Nhan Nhã Tịnh, rồi nhào về phía người cô.
Cơ thể của Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ đã có không ít vết thương, ban nãy ngã từ trên cây xuống đúng lúc bị thương ở eo nên nhất thời khiến cô không thể bò dậy nổi.
Thấy Leo cách cô càng ngày càng gần, Nhan Nhã Tịnh không khỏi hoảng sợ nhắm mắt lại.
Cuối cùng thì vẫn không thể tránh được kiếp nạn này, cô cũng vẫn không đủ dũng cảm, không dám đối diện với dáng vẻ chết thảm của mình.
Tiếng súng đột nhiên vang lên trong không khí, khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh nóng bỏng, cô tưởng đó là máu của mình, nhưng kỳ lạ đó là cô không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Cô nghi ngờ mở mắt ra, phát hiện đầu của Leo đã bị đạn găm xuyên, nó mềm oặt ngã xuống đất, tuy vẫn còn dữ tợn đáng sợ nhưng đã không còn khí thế đào núi lấp biển ban nãy nữa.
Nhan Nhã Tịnh vô thức lau máu trên mặt đi, hóa ra đây là máu của Leo.
Cô không biết vì sao mấy kẻ kia lại bỗng nhiên giết chết con sói này, cô cũng không biết sau đó bọn họ muốn tra tấn cô như thế nào, cô chỉ cảm thấy mệt, rất mệt cực kỳ mệt.
Mệt đến mức, cho dù là mở mắt ra cũng không nhìn rõ được cảnh vật trước mắt.
Trong cơn mơ hồ, Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy một bóng dáng đi về phía cô, trong sương khói lượn lờ, dường như cô nhìn thấy em trai Nhan Minh Tự của mình.
Trên người rất đau, đau đến mức cõi lòng cô vô cùng tủi thân, nước mắt của cô lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt.
Bờ môi cô khẽ mấp máy, giọng điệu khi nói nhợt nhạt khàn khàn.
“Minh Tự, Minh Tự…”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy dường như mình được ôm trong một phòng tay mạnh mẽ vững trãi, cô lẩm bẩm nói như đang mơ: “Rốt cuộc chị đã làm sai điều gì, sao bọn họ lại đối xử với chị như vậy…”
Thực ra cô còn muốn cắn chết Chung Vĩ Thành, cùng với tất cả những người bắt nạt cô, nhưng bây giờ cô thực sự không còn sức lực nữa.
Cô chỉ muốn ngủ thật say, như vậy cho dù có bị sói tuyết xé xác, cô cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.
Ngay lúc Cung Trí Cương nổ súng với Leo, người bình tĩnh như Chung Vĩ Thành cũng khiếp sợ trợn tròn mắt. Anh ta không dám tin, đại ca lại nổ súng với con sói tuyết mà mình yêu thương nhất vì một người phụ nữ!
Cung Trí Cương cũng không ngờ rằng mình lại nổ súng một cách quả quyết với Leo như vậy, nhưng nhìn thấy Leo với cái đầu toàn máu, anh ta không hối hận.
Anh ta chỉ hối hận rằng sao mình không tới đây sớm hơn, để Nhan Nhã Tịnh phải hoảng sợ bất lực lâu như vậy.
Nhìn cả người Nhan Nhã Tịnh đều là máu, vô lực ngã xuống đất, tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết ập tới, Cung Trí Cương không thể diễn tả được khi đó rốt cuộc mình có tâm trạng gì.
Anh ta chỉ cảm thấy, có một đôi tay như sắt thép bóp mạnh lấy trái tim anh ta, khiến anh ta hít thở thôi mà cũng thấy đau đớn.
Nhất là khi nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói lời kia, trái tim của anh ta càng đau đớn như bị dao rạch vậy.
Đúng vậy, rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì, sao bọn họ lại đối xử với cô ấy như vậy!
Sai lầm lớn nhất của cô, có lẽ, chính là cứu mạng anh ta.
Nếu như vào tối hôm đó cô mặc kệ sống chết của anh ta, anh ta sẽ không giúp Cung Tư Mỹ đối phó cô, cô cũng không phải chịu cảnh mất hồn mất vía như thế này.
Cung Trí Cương dồn sức ôm Nhan Nhã Tịnh vào lòng, trên cánh tay trắng nõn như ngọc của cô có một vết cắn sâu hoắm, nhìn trông vô cùng nổi bật.
Vết thương trên cánh tay cô còn chưa khỏi, vậy mà trên người cô lại có thêm vết thương mới, mà tất cả đau đớn này của cô, đều là vì anh ta.
Trái tim cứng rắn lạnh lùng của Cung Trí Cương chưa bao giờ mềm yếu như vậy, cũng chưa bao giờ đau đến thế, càng chưa từng hối hận. Trái tim cô độc của anh ta sẽ có những cảm xúc phức tạp như thế này, chỉ có một lý do duy nhất.
Anh ta động lòng rồi.
Chung Vĩ Thành chưa từng yêu, nhưng anh ta cũng không phải đồ ngốc, anh ta có thể nhìn ra đại ca vô cùng để ý tới Nhan Nhã Tịnh, mà anh ta lại suýt chút nữa đem người phụ nữ mà đại ca để ý, cho sói ăn.
Chung Vĩ Thành đang định nhận tội thì chuông điện thoại của anh ta lại vang lên như đòi mạng.
Nhìn thấy người gọi tới là Cung Tư Mỹ, anh ta vẫn nghe máy: “Cô chủ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Chung Vĩ Thành, anh làm ăn kiểu gì vậy! Sao anh còn chưa gửi video Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé xác qua đây?” Giọng nói của Cung Tư Mỹ hiếm có khi trở nên cáu kỉnh và mất kiên nhẫn: “Mau gửi video Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé xác qua đây cho tôi!”
Điện thoại của Chung Vĩ Thành cách Cung Trí Cương rất gần, anh ta có thể nghe thấy giọng nói của Cung Tư Mỹ trong điện thoại rất rõ ràng.
Anh ta dứt khoát cầm lấy điện thoại của Chung Vĩ Thành: “Là anh.”
“Anh?” Cung Tư Mỹ sững sờ, sau khi phản ứng lại, cô ta vội vàng nói: “Anh à, anh bảo Chung Vĩ Thành gửi video Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé xác cho em đi! Không tận mắt nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé xác, trong lòng em không yên tâm.”