CHƯƠNG 1679
‘Anh hai, anh nói cái gì? “
Nghe anh nói lời này, hốc mắt Nhan Nhã Tịnh lập tức đỏ lên.
Anh vậy mà bảo cô đi cùng Cung Tư Mỹ mua đồ dùng cho mẹ bầu sao?!
Sao anh có thể chà đạp trái tim của cô như vậy!
Đàn ông, khi yêu thì có thể cung phụng người ta lên tận tâng mây, không yêu nữa thì lại thật tàn nhãn!
Nhan Nhã Tịnh quay mặt đi, cô cố gắng hít hít mũi nén xuống nước mắt trong vành mắt mình, cô không muốn để lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt anh, bộ dạng đó đến cô cũng cảm thấy bản thân mình rất buồn nôn.
“Cùng Cung Tư Mỹ đi mua đồ dùng cho mẹ bầu. ” Giọng nói không cho phép từ chối cuat Lưu Thiên hàn truyền đến tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, đây là cô nợ tôi! “
“Anh hai, em không nợ anh gì cả, chưa bao giờ nợ anh cái gì cả. “
Giọng của Nhan Nhã Tịnh rất nhỏ, cô cứ như bị mộng du mà nói.
Cho dù là lúc nấy anh vừa bảo lãnh cô ra khỏi đồn cảnh sát thì cô cũng không nợ anh cái gì cả.
Càng không nợ Cung Tư Mỹ.
Lời này của Nhan Nhã Tịnh khiến ý cười bên khóe môi Lưu Thiên Hàn càng thêm lạnh lẽo hơn, anh cũng lười để ý đến cô, trực tiếp đạp chân ga, chiếc Koenigsegg màu đen lao vút đi như một bóng ma.
Sắc mặt Nhan Nhã Tịnh có hơi sửng sốt, thật ra cho dù là đã từng sinh hai đứa con nhưng chọn lựa đồ dùng cho mẹ và bé cô thật sự không có kinh nghiệm gì.
Đoạn thời gian cô mang thai Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, người người đều quay lưng lại với cô, đó cũng là lúc khó khăn nhất trong cuộc đời cô, làm gì có thời gian rảnh rồi đi mua đồ dùng cho mẹ và bé cái gì chứ!
Lúc đó cô và Lưu Thiên Hàn đăng ký kết hôn, anh quả thực có cho cô ba tỷ, nhưng Nhan Minh Tự bị bệnh phải chi quá nhiều tiền, cô căn bản là không nỡ tiêu tiền lung tung.
Lúc mang thai cô gầy đi rất nhiều, bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, bác sĩ kiến nghị cô mua sữa bột dành cho mẹ bầu để bổ sung dinh dưỡng, nhưng vào thời điểm đó, hơn ba trăm nghìn một hộp sữa bột cho mẹ bầu đối với co mà nói là giá trên trời.
Cô mang thai, lúc thì là tự mình vất vả, lúc thì là bị phá đứa con đi, những Cung Tư Mỹ mang thai lại được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Không thể chịu được sự uất ức trong lòng nữa, Nhan Nhã Tịnh đập mạnh vào cửa xe: ‘Dừng xe! Anh hai, dừng xe! Em muốn xuống xe! “
Thấy Lưu Thiên Hàn không hề có ý định dừng xe, Nhan Nhã Tịnh không khỏi gấp gáp lên, cô quay mặt lại, gương mặt nhỏ nhăn trắng bệch đến đáng thương, nhưng cằm vấn quật cường ghếch lên.
“Anh hai, cho em xuống xe! Em không có nghĩa vụ đi cùng anh với Cung Tư Mỹ đi chọn đồ dùng cho mẹ và bé!”
“Em biết, anh bây giờ rất rất ghét em, hận không thể nghiền xương cốt em thành tro, nhưng em vẫn muốn nói, anh hai, anh không có tư cách làm tổn thương em như vậy!”
“Là anh đã nói, chia tay rồi, liền không còn bất kỳ quan hệ gì nữa! Nếu đã không có bất kỳ quan hệ gì, em dựa vào đâu phải cùng anh với người phụ nữ của anh đi mua đồ?”
“Chia tay rồi, chính là cắt đứt rồi, từ nay về sau, chết sống cưới gả, không còn liên quan đến nhau! Anh có cuộc sống của anh, em cũng có cuộc sống của em, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh quấy rây anh nữa, anh hai, xin anh cũng đừng quấy rầy em nữa có được không?”
“Nhưng mà Nhan Nhã Tịnh, cô đã quấy rây tôi rồi!”
Nhiễu loạn trái tim tôi, nhiễu loạn cuộc đời tôi!
Không nhìn thấy em, tôi sẽ nhớ như muốn phát điên, nhìn thấy em rồi, lại nhịn không được muốn chiếm hữu em, em xé nát trái tim tôi đến máu tươi đầm đìa, em dựa vào đâu muốn rũ rũ tay áo, phóng khoáng rời đi, chỉ lo thân mình?!