Chương 1591
“Nhan Nhã Tịnh, một nam một nữ chia ngả đường ai nấy đi, thì còn có cái gì nói?”
Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn chưa đuổi Nhan Nhã Tịnh ra ngoài, Cung Tư Mỹ vấn im lặng nãy giờ, không chịu nổi nữa, liền lên tiếng: “Nhan Nhã Tịnh, đã chia tay rồi, dễ đến thì dễ đi, cô cũng đừng tự khiến bản thân mình trở nên khó coi nữa!”
“Cung Tư Mỹ, chuyện giữa tôi và Anh hai cần cô nhúng mũi sao!”
Thấy Nhan Nhã Tịnh mắng mình, Cung Tư Mỹ cũng chẳng tỏ ra tức giận, cô ta đứng trên cầu thang, cao hơn cô rất nhiều, toàn thân mang theo một loại kiêu ngạo trịch thượng.
Cô ta bĩu môi nhìn Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt lông mày cô ta lộ vẻ kiêu ngạo đắc thắng, “Nhan Nhã Tịnh, tôi không thích xen vào chuyện của người khác làm gì, nhưng bộ dạng trơ trên và vướng víu này của cô, khiến tôi thấy rất buồn nôn! Nhan Nhã Tịnh, nếu tôi là cô, tôi sẽ không bao giờ ở đây tự chuốc lấy nhục nhã, lần này đến lần khác khiến anh Gia Thành chán ghét!”
Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn trong nháy mất trở nên cực kỳ lạnh lùng, Nhan Nhã Tịnh xem anh như một người thế thân, lừa dối tình cảm của anh, anh khinh thường cô chán ghét cô thì được, nhưng người khác muốn ức hiếp cô, anh không cho phép!
Anh đưa ánh mắt khinh bỉ, như lưỡi dao sắc cquét qua gương mặt của Cung Tư Mỹ, cho dù tỏ ra bình tĩnh ung dung như Cung Tư Mỹ, cũng phải rùng mình.
Đôi môi mỏng lạnh lùng mấp máy, đưa ra mệnh lệnh chắc nịch: “Cung Tư Mỹ, về phòng chờ anh!”
Những lời này của Lưu Thiên Hàn, thực chất là ám chỉ bảo Cung Tư Mỹ biến đi, đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, nhưng khi Nhan Nhã Tịnh nghe thấy những lời này, thì nó lại có hàm ý khác.
Kêu Cung Tư Mỹ ở trong phòng đợi anh…
Anh làm sao có thể để cho Cung Tư Mỹ đi phòng của bọn họ!
Sắc mặt Cung Tư Mỹ có chút khó chịu, cô ta biết, hiện tại anh thật sự không muốn gặp cô ta, cho dù cô ta cực kỳ không cam tâm, nhưng rồi cô ta cũng phải xoay người đi lên lầu.
“Anh hai, em cấm anh không được để cô ta vào phòng chúng ta!”
Mất cá chân cô đau quá, cho dù là cô đứng dậy, nhưng thân thể Nhan Nhã Tịnh vân dường như dao động, cô giống như một cô bé không được cho ăn kẹo, cô tiến lên, cố chấp ôm lấy anh: “Anh hai, anh đừng cố ý dùng Cố Tư Mỹ để chọc tức em nữa được không?”
“Em biết em sai rồi, em khiến anh khó chịu, anh không ưng em cái gì, em đều có thể thay đổi, thật sự có thể thay đổi. Anh hai, anh đừng giận nữa, được không?”
Như nghĩ tới điều gì đó, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nói: ‘À, anh hai, anh tức giận vì em không cùng anh đăng ký kết hôn đúng không? Anh hai, chỉ cần anh muốn, chúng ta liền đi đăng ký kết hôn! Em nguyện ý ghi tên anh trên tờ giấy kết hôn!”
Nhan Nhã Tịnh tận trong thâm tâm cực kì không thích cái tên Lưu Gia Thành đồng thời xuất hiện trong sổ đỏ, nhưng hiện tại, anh không cần cô nữa, cho nên cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Rốt cuộc, không có gì, quan trọng hơn việc anh ở bên cạnh cô.
Nếu trước khi nghe thấy đoạn băng ghi âm đó, Nhan Nhã Tịnh không hề do dự mà đi đăng ký kết hôn cùng anh, thì anh chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Nhưng bây giờ nghe những lời cô nói, anh chỉ cảm thấy ghê tởm và đầy mỉa mai.
Đây là, vì sợ mất đi thế thân là anh đây, sợ không tìm được vật thế thân khác để tưởng nhớ đến người em trai đã mất, nên cô mới thỏa hiệp với anh?
Thật đáng tiếc, thứ gì đó, một khi đã bỏ lỡ, thì sẽ không bao giờ trở lại.