Chiến Mục Hàng không muốn Lâm Tiêu hôn Tô Thu Quỳnh, nhưng giờ phút này, anh ta phát hiện mình lại không còn sức lực để tiến lên ngăn cản hành động thân mật của bọn họ.
Anh ta chỉ có thể ôm những suy nghĩ không thể để lộ ra ngoài của mình rồi bỏ đi.
Lâm Tiêu thật sự không muốn buông Tô Thu Quỳnh ra, nhưng có một số chuyện anh vẫn chưa giải thích rõ ràng với Tô Thu Quỳnh, anh cũng không dám buông thả quá.
Anh quyến luyến rời khỏi môi Tô Thu Quỳnh, để tránh sau này sẽ còn có mấy cô gái ất ơ khiến Tô Thu Quỳnh không vui, Lâm Tiêu quyết định nói thật với Tô Thu Quỳnh.
“Thu Quỳnh, năm đó anh theo đuổi em nhưng lại bị em phớt lờ, anh kiêu căng tự mãn, không chịu được đả kích như vậy nên đã từng có một khoảng thời gian hoang đường.”
Lâm Tiêu dừng lại một lúc, sau đó lấy hết can đảm nói tiếp: “Thu Quỳnh, khoảng thời gian đó, anh đã từng có rất nhiều người phụ nữ. Anh đã không còn nhớ rõ tên và dáng vẻ của những người phụ nữ đó nữa, nhưng quả thật anh đã làm chuyện có lỗi với em.”
“Thu Quỳnh, có lẽ anh không sạch sẽ như em nghĩ, nhưng em có thể đừng vì quá khứ của anh mà ghét bỏ anh không?”
Thấy Tô Thu Quỳnh không nói gì, trong lòng Lâm Tiêu càng thêm thấp thỏm, anh nắm chặt tay Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, đừng ghét anh được không?”
Ánh mắt Tô Thu Quỳnh hơi mờ mịt, cô không dám ngờ Lâm Tiêu ngông cuồng như vậy mà lại ăn nói khép nép cầu xin mình đừng ghét bỏ anh.
Sau này Tô Thu Quỳnh cũng đã nghe về lịch sử huy hoàng đi qua vạn bụi hoa của Lâm Tiêu, cô không yêu anh, đương nhiên sẽ không đau lòng vì anh từng quan hệ với những người phụ nữ khác.
Huống hồ, Tô Thu Quỳnh cô cũng không sạch sẽ gì.
Lúc ở trong tù, mặc dù đám đàn ông kia không thực hiện được ý đồ, nhưng cô sẽ không bao giờ có thể quên được quãng thời gian dơ bẩn đó.
Sau khi ra tù, Chiến Mục Hàng nhiều lần cưỡng bức cô, càng không thể rửa sạch sự dơ bẩn trong cuộc đời cô.
Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng nắm tay Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, sao em có thể ghét bỏ anh được chứ! Nếu nói ghét bỏ, chỉ cần anh không ghét bỏ em là tốt rồi! Dù sao thì đàn ông ít nhiều cũng có một vài mối quan hệ phức tạp đó, còn em cũng đã ly hôn, mất hai đứa con, còn nhiều lần bị Chiến Mục Hàng…”
“Thu Quỳnh, đừng nói nữa!” Lâm Tiêu ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào lòng: “Chuyện đã qua rồi, chúng ta đều không nhắc lại nữa! Đừng nhắc lại nữa!”
Lâm Tiêu im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Thu Quỳnh, anh xin lỗi, là anh có lỗi với em! Thu Quỳnh của anh, sao anh có thể ghét bỏ em chứ! Anh chỉ hận mình không bảo vệ tốt cho em, hận anh đã gặp em quá muộn.”
“Nhưng bây giờ đã tốt rồi, cho dù anh đến muộn nhưng chúng ta vẫn ở bên nhau. Thu Quỳnh, chúng ta cùng nhau bước tiếp được không?”
Cái ôm của Lâm Tiêu thật ấm áp, Tô Thu Quỳnh bỗng mê muội trong thoáng chốc. Hiếm khi cô gỡ bỏ sự kiêu ngạo và kiên cường của mình, nhẹ nhàng áp mặt vào lòng Lâm Tiêu: “Vâng.”
Cho dù không yêu, nhưng chỉ cần Tô Thu Quỳnh đã hứa thì sẽ không nuốt lời.
Có được lời khẳng định của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu không kìm nén được sự phấn kích trong lòng nữa, anh cúi mặt xuống, đôi môi lại lần nữa dán lên môi Tô Thu Quỳnh, chỉ mong thời khắc này vĩnh viễn sánh cùng trời đất…
Mấy ngày nay, ngoài công việc ra thì Tô Thu Quỳnh sẽ đến Tầm Viên chăm sóc Nhan Nhã Tịnh.
Bản thu âm của “Khuynh Thành” thuận lợi hơn Tô Thu Quỳnh nghĩ, Ân Thánh Kiệt rất hài lòng với biểu hiện của cô, không ngừng nói muốn hợp tác với cô lần nữa.
Tô Thu Quỳnh cũng rất vui khi được Ân Thánh Kiệt công nhận, dường như công việc đã có khởi sắc, cuộc sống sẽ có hy vọng trở lại.
Sau này sẽ càng ngày càng tốt.
Cuộc đời cũng không phụ sự kỳ vọng của Tô Thu Quỳnh. Sau khi cô thay thuốc cho Nhan Nhã Tịnh xong thì nhận được điện thoại của Tôn Lệ, cô ta hẹn cô cùng ăn cơm, nhân tiện nói về chuyện ca khúc chủ đề của bộ phim mới.
Cơ hội công việc đưa tới cửa, đương nhiên Tô Thu Quỳnh sẽ không bỏ qua. Cho dù không thích xã giao thì cô vẫn đến tham gia buổi gặp mặt này.
Nhưng cô không ngờ rằng Bùi An Na cũng có mặt.
Bùi An Na vốn đang cố gắng xây dựng quan hệ với Tôn Lệ, nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, tiếng hừ lạnh của cô ta lập tức phủ khắp toàn bộ phòng riêng.
“Tô Thu Quỳnh, chào mừng cô nhé!” Trong giọng nói của Bùi An Na mang theo sự cay nghiệt thấy rõ. Bởi vì giọng nói của cô ta quá lớn nên lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng riêng.
Thấy ánh mắt của mọi người đều dồn tới, vẻ mặt Bùi An Na càng thêm đắc ý: “Để tôi giúp mọi người giới thiệu một chút nhé! Đây chính là Tô Thu Quỳnh bị chồng giàu bỏ tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta đó!”
Tô Thu Quỳnh bị chồng giàu bỏ…
Nghe danh xưng này, trên mặt của không ít người trong phòng riêng đều lộ vẻ phức tạp khó tả.
Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy loại người như Bùi An Na vô cùng đáng ghét, nhưng tối nay cô tới vì Tôn Lệ nên cũng lười so đo với Bùi An Na.
Tô Thu Quỳnh nâng cốc nước trước mặt lên, uống một ngụm nhỏ. Cô quyết định xem Bùi An Na như không khí.
Cô biết cuộc chiến danh lợi trong giới giải trí này không đơn giản như mình tưởng tượng. Nhưng nếu cô đã lựa chọn con đường này thì sẽ bình tĩnh đón nhận mọi lời khen và chửi rủa.
“Hóa ra cô ta chính là Tô Thu Quỳnh bị anh Chiến chán ghét vứt bỏ!”
“Nghe nói cô ta còn từng cắt cổ tay tự tử, gây ồn ào trong đám cưới của anh Chiến. Đáng tiếc là trái tim của anh Chiến như sắt đá, vẫn không hồi tâm chuyển ý.”
“Nếu tôi là anh Chiến, tôi cũng không dám hồi tâm chuyển ý. Phụ nữ có đẹp đến đâu mà một khóc hai nháo ba thắt cổ thì đều rẻ tiền hết!”
…
Nghe đám người trong phòng riêng bàn tán sôi nổi, Bùi An Na càng thêm đắc ý. Cô ta nhấp một ngụm rượu đỏ, dáng vẻ bí hiểm khó lường: “Mọi người có biết tại sao anh Chiến lại chán ghét Tô Thu Quỳnh như vậy không?”
“An Na, rốt cuộc cô đã biết được gì? Nói nhanh chút gì! Cái trò trêu ngươi này là đáng ghét nhất đấy!”
Nhận được phản hồi, Bùi An Na ho khan một tiếng, sau đó mới nói đầy ẩn ý: “Anh Chiến chán ghét Tô Thu Quỳnh như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì cô ta lẳng lơ! Vừa quấn lấy anh Chiến không buông lại vừa đi quyến rũ đàn ông khắp nơi!”
“Mấy ngày trước tôi tận mắt thấy Tô Thu Quỳnh còn muốn quyến rũ anh Lâm ở trường quay. Tôi còn nghe anh Lâm ngay thẳng từ chối cô ta, anh ấy khinh thường phụ nữ đã ly hôn! Mọi người cũng biết anh Lâm ác miệng như thế nào rồi đấy, lúc đó Tô Thu Quỳnh bị anh ấy mắng… chỉ có thể ngầm hiểu thôi chứ không diễn tả được bằng lời.”
Nghe những lời Bùi An Na nói, trong ánh mắt những người ở phòng riêng nhìn về phía Tô Thu Quỳnh không khỏi có thêm sự khinh thường không giải thích được, có mấy người cười khẽ, cũng có một số người không nhịn được mà cười phá lên.
Tô Thu Quỳnh không muốn để ý tới Bùi An Na, nhưng cô ta đổi trắng thay đen trước mặt nhiều người như vậy, cô không nhịn được!
Tô Thu Quỳnh chậm rãi đặt cốc nước trong tay xuống: “Ừ, tôi bị anh Lâm từ chối, tôi nhào vào lòng anh ấy rồi bị anh ấy đẩy ngã như chó đớp phân. Anh ấy còn nói tôi ngực to não rỗng nữa!”
Mỗi một câu của Tô Thu Quỳnh đều giẫm lên chỗ đau của Bùi An Na. Bùi An Na vốn là người không giữ được bình tĩnh, cô ta mất kiểm soát gầm lên: “Tô Thu Quỳnh, cô nói ai ngực to não rỗng đấy!”
Những người trong phòng riêng đều không phải kẻ ngu, Bùi An Na kích động như vậy, người bị Lâm Tiêu chửi rốt cuộc là Tô Thu Quỳnh hay là Bùi An Na, kết quả đã có thể nghĩ ra.
Sau khi nhẹ nhàng ném ra một quả bom, Tô Thu Quỳnh cũng lười nghe Bùi An Na gào thét. Cô điềm tĩnh nói một câu xin vắng mặt với Tôn Lệ, sau đó đi vào toilet.
Vừa mở vòi nước, Tô Thu Quỳnh liền cảm thấy bả vai mình nóng lên. Vừa cúi đầu xuống, một bàn tay to lớn đã nắm chặt bả vai cô.