Chương 1463
Anh đã lặng lẽ lấy được tíc của Lâm Thanh Ca đi làm giám định DNA, chỉ cần kết quả giám ddinhj chứng minh bọn họ không có quan hệ huyết thống thì anh mới dám nói cho Tô Thu Quỳnh biết.
“Thu Quỳnh, tối hôm qua… tối qua anh ở đoàn phim quay bù mấy cảnh đêm. “
Nghe Lâm Tiêu nói vậy, Tô Thu Quỳnh đột nhiên bật cười, ánh mắt cô sâu thắm nhìn anh một cái rồi xoay người đóng mạnh cửa phòng bệnh lại, mặc kệ anh có gõ cửa thế nào cô cũng không muốn mở.
Quay bù mấy cảnh đêm…
Tô Thu Quỳnh cười đến khóe miệng co rút.
Tốt lắm, quay bù mấy cảnh đêm ở chỗ Kiều Hinh.
Ở cùng mới mối tình đầu thì có thể quay cái gì đây?
Lâm Tiêu thật giỏi nha! Nếu như anh thích quay cảnh đêm với tình đầu như vậy thì cứ quay cho đủ đi!
Một nhà ba người bọn họ ngọt ngào bên nhau, anh lại cần gì dây dưa với cô chứ!
Lúc Nhan Nhã Tịnh đến bệnh viện thành phố thì Lưu Thiên Hàn vừa mới được đẩy ra từ phòng cấp cứu vào phòng bệnh thường.
Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng đang chờ ở bên ngoài phòng bệnh, mắt hai người đều đỏ, rõ ràng là đã khóc.
Nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ, mắt Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng đỏ thành như vậy, tình trạng của Lưu Thiên Hàn chắc chắn rất không ổn.
Vành mắt Nhan Nhã Tịnh chua sót, cô cũng muốn khóc.
Nhưng cô biết, cho dù hiện tại có đau lòng ra sao thì cô cũng phải duy trì dáng vẻ kiên cường.
Anh Lưu không thể đứng lên được nữa, trong lòng anh ấy vốn dĩ đã rất khó chịu rồi, nếu như cô lại còn khóc lóc nữa thì trong lòng anh sẽ càng thêm khó chịu hơn.
“Cao Bắc Vinh, Nhạc Dũng, anh Lưu bây giờ sao rồi? “
Cao Bắc Vinh ngẩng đầu lên nhìn Nhan Nhã Tịnh, người đàn ông cao lớn suýt chút nữa lại rơi nước mắt.
“Chị dâu, chị quay về trước đi, Lưu Cửu nhất định không muốn để chị nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cậu ấy. “
“Chị Nhan, ông chủ vừa mới dặn dò rồi, anh ấy nói không để chị vào trong. ” Nhạc Dũng hít hít mũi, giọng nói khàn đến nỗi còn đáng sợ hơn người hít phải rất nhiều khói đặc là Nhan Nhã Tịnh đây.
“Tôi phải vào xem anh ấy. ” Nhan Nhã Tịnh kiên định không sờn nói.
“Cao Bắc Vinh, Nhạc Dũng, để tôi vào thăm anh ấy đi, tôi muốn ở bên anh ấy. “
Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng vốn dĩ còn muốn tuân theo mệnh lệnh của Lưu Thiên Hàn, chặn Nhan Nhac Tịnh lại, nhưng nghe giọng nói khàn đặc khô khốc của cô thì trong lòng bọn họ lại có chút không nỡ, hai người nhìn nhau một cái rồi vẫn là thả Nhan Nhã Tịnh đi vào phòng bệnh.
Lúc Nhan Nhã Tịnh bước vào phòng bệnh thì Lưu Thiên Hàn đang năm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn thất người đến là Nhan Nhã Tịnh, trong mắt anh nhanh chóng sẹt qua một tia chật vật khó nói, nhưng ngay lập tức liên khôi phục bộ dáng bình tĩnh như thường.
“Nhã Tịnh, sao em lại đến đây? “
Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn không có một chút cam chịu khi bản thân có khả năng biến thành tàn phế, trong mắt anh sâu thắm mà tĩnh lặng như một dòng suối sâu, khiến người khác không tự chủ được mà sa vào trong đó, không thể thoát ra.
“Anh hai, xin lỗi. “