Tô Thu Quỳnh không cho Lâm Tiêu nhúng tay vào chuyện của cô trong giới giải trí, Lâm Tiêu cũng không dám gióng trống khua chiêng tuyên bố quan hệ giữa anh và Tô Thu Quỳnh, anh chỉ có thể đến thăm cô. Không ngờ từ xa đã nghe tiếng một người phụ nữ mà ngay cả mặt anh cũng không nhớ tuyên bố cô ta là người phụ nữ của anh.
Hơn nữa còn ở ngay trước mặt Tô Thu Quỳnh.
Trong lòng Lâm Tiêu giật thót, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Tô Thu Quỳnh.
Anh vừa định giải thích với Tô Thu Quỳnh thì Bùi An Na đã vô cùng khiến người ta chán ghét chạy vào lòng anh.
“Anh Lâm, cuối cùng anh cũng qua đây thăm em, em còn tưởng anh quên em rồi cơ!” Bùi An Na xấu hổ nép vào lòng Lâm Tiêu. Nhìn khuôn mặt của người phụ nữ xa lạ trước mặt, cơ thể Lâm Tiêu lập tức cứng đờ.
Anh còn không nhớ cô ta là thứ ất ơ nào, ai thèm qua đây thăm cô ta chứ!
Lâm Tiêu duy trì khoảng cách với Bùi An Na, nhưng trên người cô ta cứ như có keo dán, dính chặt lấy người anh, làm thế nào cũng không tách ra được.
Bùi An Na vừa ôm cánh tay Lâm Tiêu vừa quay sang mỉm cười nói với Ân Thánh Kiệt: “Anh Kiệt, em biết anh và anh Lâm có quan hệ tốt, mọi người đều là người một nhà, có phải anh nên cho em một cơ hội không?”
Ân Thánh Kiệt không nói gì, anh ta chỉ hả hê liếc nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu đã đồng ý với Tô Thu Quỳnh là sẽ không nhúng tay vào việc phát triển của cô trong giới giải trí, nhưng anh vẫn sẽ âm thầm giúp cô giành một số tài nguyên. Ví dụ như bảo người anh em tốt của mình là Ân Thánh Kiệt nâng đỡ Tô Thu Quỳnh.
Ân Thánh Kiệt biết rõ tình cảm mà Lâm Tiêu dành cho Tô Thu Quỳnh. Nhưng con người anh ta có chút sở thích hơi ác, thích nhìn anh em tốt của mình bị hành hạ. Ừm, bây giờ anh ta đã chờ mong Lâm Tiêu phải quỳ bàn phím quỳ sầu riêng rồi đây.
Thấy Ân Thánh Kiệt không nói gì, Bùi An Na cho là anh ta đang do dự. Cô ta lại nhíu mày, đắc ý nói với Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, anh Lâm cũng đã đến đây rồi, tôi khuyên cô nên cút đi! Tôi nói thật cho cô biết, người đàn ông sau lưng tôi là anh Lâm, có anh Lâm làm chỗ dựa cho tôi, Tô Thu Quỳnh cô dựa vào cái gì để đấu với tôi?”
Nói xong, Bùi An Na không muốn phí lời với Tô Thu Quỳnh nữa: “Anh Lâm, em nghe nói dự án lớn do anh làm đạo diễn gần đây còn thiếu nữ hai, tình cảm của chúng ta sâu đậm như vậy, anh giao vai nữ hai cho em được không?”
“Anh Lâm, chỉ cần anh đồng ý nâng đỡ, em đảm bảo sau này sẽ khiến anh vui vẻ hơn.”
Bùi An Na nũng nịu chớp mắt với Lâm Tiêu, trong lời nói có ẩn ý vô cùng sâu xa: “Anh Lâm, trước đây anh rất hài lòng với em, sau này em sẽ cố gắng gấp đội để anh hài lòng hơn nữa!”
Bùi An Na còn chưa nói xong, cô ta đã bị Lâm Tiêu hất xuống đất một cách không thương tiếc.
Động tác của Lâm Tiêu rất nhanh, nhanh đến mức giống như ném một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhanh đến mức Bùi An Na không kịp phản ứng lại.
Cô ta ngẩng mặt lên, nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt không dám tin: “Anh Lâm, sao anh lại thô lỗ với người ta như thế! Người ta bị đẩy đẩy đau chết đi được!”
Lâm Tiêu thật sự không thèm để ý Bùi An Na bị ngã có đau không, bây giờ anh chỉ muốn mau chóng bày tỏ lòng chung thủy với Tô Thu Quỳnh.
Anh thật sự không nhớ nổi mình và Bùi An Na có tình cảm sâu đậm từ khi nào. Anh đã từng trải qua một khoảng thời gian phóng túng, đã từng có không ít phụ nữ. Nhưng khuôn mặt của những người phụ nữ đó, bao gồm cảm giác mà bọn họ mang lại cho anh, thật sự anh không có một chút ấn tượng nào hết.
Trong tim và trong tâm trí anh chỉ có Tô Thu Quỳnh.
Lâm Tiêu y như đứa trẻ làm chuyện xấu, anh nhìn Tô Thu Quỳnh với vẻ hơi bất an, bỗng chốc cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Giờ phút này, Lâm Tiêu đột nhiên cảm thấy hơi hâm mộ Cao Bắc Vinh.
Trước đây lúc anh đi qua vạn bụi hoa, anh không dám chê cười Lưu Thiên Hàn, nhưng thích nhất là cười nhạo Cao Bắc Vinh độc thân.
Với thân phận và địa vị này của bọn họ, tuổi tác cũng đã cao, nhưng còn chưa từng chạm vào phụ nữ, có thể không mất mặt được chắc!
Nhưng bây giờ, anh đột nhiên cảm thấy Cao Bắc Vinh thủ thân như ngọc vì chưa tìm được tình yêu đích thực không hề mất mặt chút nào.
Thật sự, trước khi gặp được tình yêu đích thực, mỗi lần qua đường với một cô gái đều sẽ có thể trở thành lịch sử đen tối không thể tẩy sạch trên người mình.
Lâm Tiêu sợ Tô Thu Quỳnh biết được lịch sử đen tối của mình.
Anh còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào để cứu vãn lại chút ấn tượng của mình trong lòng Tô Thu Quỳnh thì Bùi An Na đã không sờn lòng bò dậy từ dưới đất, sau đó lại nhào vào người anh.
Bùi An Na rất tự tin rất kiêu ngạo, cô ta không tin Lâm Tiêu đã từng có quan hệ với cô ta lại đột nhiên đổi tính đẩy cô ta ra. Cô ta càng muốn tin rằng Lâm Tiêu đang quá kích động, không thể tự kiềm chế được, cho nên mới làm ra hành động thất thường như vậy.
Cô ta ôm chặt cánh tay Lâm Tiêu: “Anh Lâm, chẳng lẽ bây giờ anh muốn người ta chiều anh ngay sao? Ở đây còn có người khác đang nhìn chằm chằm đó! Anh Lâm, nếu anh thật sự muốn em, em sẽ đẩy hết lịch trình tuần này, chuyên tâm phục vụ anh.”
“Cút!” Thấy sắc mặt Tô Thu Quỳnh không tốt, Lâm Tiêu lập tức nóng ruột, giọng nói không khỏi mang theo cơn giận rét lạnh.
Trong lòng Bùi An Na thoáng run lên. Thật ra cô ta cũng hơi sợ Lâm Tiêu, nhưng nghĩ tới dù sao mình cũng từng là người phụ nữ của anh, cô ta vẫn cả gan tiếp tục quấn lấy anh: “Anh Lâm, hôm nay anh sao vậy? Anh ăn phải thuốc nổ à? Trước kia anh sẽ không bảo em cút, anh còn khen em… Khen em ngực to não rỗng cơ mà!”
Đệch!
Lâm Tiêu muốn chửi tục. Ngực to não rỗng mà cũng coi như khen à?
Cô ả này đúng là thiểu năng!
“Cút đi! Đừng để tôi nhắc lại lần nữa!” Lâm Tiêu phát cáu đẩy Bùi An Na xuống đất. Bùi An Na khó hiểu nhìn Lâm Tiêu, cô ta vừa định nói gì đó thì đã thấy Lâm Tiêu ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh xoay người rời đi.
Bùi An Na giật mình, ngay sau đó cơn tức ùn ùn kéo tới. Hóa ra Lâm Tiêu không thèm nhìn cô ta một cái là do đã bị người phụ nữ bị chồng giàu vứt bỏ Tô Thu Quỳnh kia quyến rũ rồi!
Đương nhiên cô ta sẽ không cam tâm để Tô Thu Quỳnh giành mất người đàn ông mà mình nhìn trúng, nhưng nghĩ tới thủ đoạn của Lâm Tiêu, tạm thời cô ta cũng không dám động vào vảy ngược của anh.
Cô ta tức giận cắn môi dưới, núi cao sông dài, cô ta không tin một người phụ nữ bị chồng bỏ như Tô Thu Quỳnh có thể cười đến cuối cùng!
Tô Thu Quỳnh chắc chắn bây giờ mình vẫn chưa yêu Lâm Tiêu, nhưng nhìn thấy người phụ nữ của Lâm Tiêu tìm tới cửa, trong lòng cô vẫn thấy chua chát không giải thích được.
Dù sao bây giờ Lâm Tiêu đã là bạn trai của cô, cô và anh ở bên nhau, cũng cố gắng hòa hợp cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng dường như cô và Lâm Tiêu không dễ dàng để đi thêm bước tiếp theo.
“Thu Quỳnh!”
Lâm Tiêu ôm chặt Tô Thu Quỳnh từ phía sau, trong giọng nói của anh lộ rõ sự lo được lo mất: “Thu Quỳnh, có phải em giận không? Thu Quỳnh, anh thừa nhận trước đây cuộc sống của anh rất hỗn loạn, nhưng Thu Quỳnh, anh đảm bảo với em, trừ em ra, cả đời này Lâm Tiêu anh chưa từng yêu ai khác. Cô gái vừa rồi anh còn không nhớ rõ họ tên của của cô ta! Thu Quỳnh, em đừng giận anh được không?”
“Lâm Tiêu, em không giận.”
Tô Thu Quỳnh im lặng một lúc, sau đó nói thật: “Lâm Tiêu, em chỉ hơi khó chịu thôi.”
Nghe những lời Tô Thu Quỳnh nói, Lâm Tiêu lập tức mừng như điên. Anh thành kính nâng khuôn mặt Tô Thu Quỳnh lên: “Thu Quỳnh, em đang ghen phải không?”
Lâm Tiêu còn vui hơn nhận được giải Oscar: “Thu Quỳnh, em đang ghen! Em ghen rồi, anh rất vui!”
Chiến Mục Hàng đứng dưới ánh mặt trời, nhưng càng lúc càng cảm thấy mình không thể nhìn thấy ánh sáng. Anh ta giống như kẻ ngốc, ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu hôn Tô Thu Quỳnh, trong lòng lặp đi lặp lại một giọng nói.
Tô Thu Quỳnh ghen vì Lâm Tiêu!
Tô Thu Quỳnh thật sự đã yêu Lâm Tiêu rồi!