Chương 1513
Anh Lưu nói rằng người anh sắp bốc mùi, thực ra„ người anh không bốc mùi chút nào.
Trên người anh thoang thoảng mùi thanh thảo, cả người thanh mát, ở gần anh khiến người ta cảm thấy thư thái vui vẻ.
Nhan Nhã Tịnh tham lam ngửi lấy mùi hương trên người anh, giống như trên đời hết thảy mọi vật đều hóa hư không, trước mắt chỉ có người đàn ông này.
Và cô ngoan đạo gột sạch hồng trần trên người anh.
Lưu Thiên Hàn hồi phục vết thương ở chân rất nhanh.
Tổn thương tới gân cốt thì cần thời gian ba tháng trở ra mới có thể hồi phục, nhưng do thuốc do Tần Kỳ kê đơn kết hợp với phương pháp châm cứu và xoa bóp của Nhan Nhã Tịnh, chỉ cần thời gian nửa tháng Lưu Thiên Hàn đã có thể tự xuống giường.
Thậm chí, không cần nạng, anh vẫn có thể đi lại vài bước.
Lưu Thiên Hàn phục hồi tốt như vậy, Nhan Nhã Tịnh thực sự rất mừng, điều duy nhất khiến cô bất lực chính là độ dày da mặt của người đàn ông này, quả thực càng ngày càng dày, anh hoàn toàn lấy sự vô liêm sỉ làm thú vui.
Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức che mặt, sao cô có thể cùng anh ở bệnh viện sống vô liêm sỉ như vậy!
Mặc dù Nhan Nhã Tịnh đã xin nghỉ phép, nhưng cô vẫn rất bận rộn môi ngày.
Cô không thể hoàn toàn bỏ mặc hai con, còn phải đến viện chăm người đàn ông phiền phức này, lại phải đến bệnh viện của Nhan Minh Tự đúng giờ mỗi ngày để xoa bóp và châm cứu cho cậu.
Gần đây, tình trạng của Nhan Minh Tự ngày càng chuyển biến tốt hơn, vài ngày trước, ngón tay của cậu đã có chút cử động.
Tuy rằng cậu còn chưa tỉnh, nhưng cậu có phản ứng khiến Nhan Nhã Tịnh mừng phát điên.
Có lần, bác sĩ tuyên bố rằng đời này Nhan Minh Tự sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng Nhan Nhã Tịnh không tin, không ngờ răng ông trời không phụ lòng người, Nhan Minh Tự lại có một ngày có phản ứng.
Nhan Nhã Tịnh tin rằng trong vòng vài tháng nữa, Nhan Minh Tự sẽ có thể mở mắt ra và mặt mũi tươi tỉnh gọi cô hai tiếng: chị gái.
Cô lại nhớ Nhan Minh Tự.
Mặc dù hầu như ngày nào cô cũng gặp cậu, nhưng cô vần nhớ chàng thiếu niên nho nhã thoát tục ấy.
Sau khi lau người cho Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh mang theo gương mặt ửng hồng lấy chìa khóa xe và định đi đến thăm Nhan Minh Tự.
Ngay khi cô đến hầm gửi xe, một tiếng cười nham hiểm vang lên sau lưng cô.
Lưu Kiêu.
Nhan Nhã Tịnh hân Lưu Kiêu từ đáy lòng hận, cô cảm thấy anh ta giống như một con rắn độc, cái miệng đầm máu của nó mở ra bất cứ lúc nào cũng có thể ăn máu thịt người, nghe thấy thanh âm của anh ta, cô không tự chủ được rợn tóc gáy.
Cứng ngắc quay người lại, quả nhiên là Lưu Kiêu đang dựa vào tường nở nụ cười có một không hai.
“Nhan Nhã Tịnh, cô biết tôi đang chờ cô, cho nên oô tới đây là cố ý nhào vào trong lòng tôi?”
Lưu Kiêu vẫn đang cười, nhưng cô cảm thấy nụ cười của anh ta dường như không có ý tốt.
Nhan Nhã Tịnh cũng biết Lưu Kiêu đến tìm cô nhất định không có chuyện gì tốt đẹp, cô không muốn phí lời với anh ta, liền lạnh lùng liếc anh ta một cái, bước nhanh đi về phía chiếc xe Beetle của mình.
Động tác của Lưu Kiêu còn nhanh hơn, cô vừa mới đi một bước, bàn tay to lớn của anh ta đã nắm chặt lấy bàn tay cô.