Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1526

Hiện tại chỉ có một khả năng, đó hoàn toàn không phải là chân giả, mà là anh chưa bao giờ bị phầu thuật cắt chân!

“Cháu…. cháu không đeo chân giả sao? I”

Lưu Chấn Quốc vẫn không thể tin răng Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không bị tàn phế, “Nhưng bác sĩ rõ rằng nói…”

Sở dĩ Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu tin chắc rằng anh đã bị cắt hai chân và trở thành một người tàn phế, một con hổ giấy, là vì họ đã âm thầm tìm bác sĩ điều trị riêng của Lưu Thiên Hàn.

Bác sĩ đó nói rằng ông ta đã đích thân thực hiện ca phẫu thuật cắt cụt chỉ cho Lưu Thiên Hàn, cậu hai Lưu thét ra lửa một thời cả người bị cắt còn một nửa, có thể cả đời anh không còn cơ hội có con.

Lưu Chấn Quốc trợn mắt, bác sĩ đó dám cố tình lừa ông ta!

“Bác ba, không biết bác sĩ nói với bác cái gì, nhưng từ đầu đến cuối, Lưu Gia Thành tôi chưa bao giờ thừa nhận mình bị tàn phế!”

Lưu Thiên Hàn nhếch môi, nhưng nụ cười của anh không có chút nhiệt nào, chỉ có sự lạnh lẽo từ nơi sâu nhất của địa ngục.

“Bác ba, bác cứ luôn miệng bảo cháu là một kẻ cụt hai chân và đã trở nên tàn phế vô dụng. Bác có thất vọng không khi Lưu Gia Thành này vần có thể đàng hoàng đứng trước mặt bác?”

“Gia Thành, cháu quá đáng rồi đấy!” Lưu Chấn Quốc muốn dùng uy thế của bề trên áp chế Lưu Thiên Hàn, nhưng cho dù ông ta có tức giận đến phồng mũi trợn mắt, khí thế của ông ta vấn là bị áp chế nghiêm trọng.

So với sự điềm tĩnh của Lưu Thiên Hàn, bộ dạng phấn nộ của ông ta giống một gã hề chột dạ hơn.

Nhận ra Lưu Thiên Hàn không hề bị tàn phế, Lưu Kiêu vô cùng khó chịu.

Tuy nhiên, anh ta không lộ vẻ phần nộ như Lưu Chấn Quốc, chỉ là khuôn mặt nham hiểm trưng ra vẻ lạnh lùng.

“Lưu Gia Thành, mày chơi tao?”

Khuôn mặt của Lưu Kiêu vốn đã rất xấu xa, lại thêm vẻ mặt u ám như vậy, khiến anh ta trông giống như một con quỷ muốn hủy diệt thế giới, nhưng đối mặt với anh ta lúc này, trên khuôn mặt Lưu Thiên Hàn không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, chỉ là một sự giễu cợt thản nhiên.

“Lưu Kiêu…” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn đều đều, thậm chí có chút lười nhác, nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Môi mỏng lạnh lẽo khẽ mấp máy, anh tiếp tục nói từng chữ một: “Không phải tôi lừa anh, mà là anh quá ngu ngốc!”

“Lưu Gia Thành, mày!” Lưu Thiên Hàn ngang nhiên gọi anh ta là ngu ngốc, cho dù Lưu Kiêu có bình tĩnh đến đâu, anh ta cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Lưu Kiêu siết chặt năm đấm, anh ta thực sự muốn đấm nát khuôn mặt thản nhiên của Lưu Thiên Hàn, nhưng cuối cùng anh ta đã rút tay lại sau khi nghĩ ra sức lực của mình kém xa Lưu Thiên Hàn.

Anh ta nhìn Lưu Thiên Hàn găn từng chữ: “Lưu Gia Thành, đừng vội tự mãn! Bây giờ cậu còn chưa trở thành một người tàn phế thực sự, ai biết khi nào cậu sẽ trở thành một người tàn phế thực sự!”

“Đủ rồi!” Lưu Kiêu nói quá lời, Lưu Chấn Trung không thể nghe tiếp được nữa.

Tuy nói sẽ không để ý tới chuyện giữa người trẻ, nhưng ông ta còn ngồi đây, một khi đã lên tiếng, cho dù Lưu Kiêu không phục, cũng phải ngậm miệng.

Lưu Chấn Trung ánh mắt lạnh lùng đảo qua Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu trên mặt, “Chú ba, anh nghĩ chú nên cho chúng ta một lời giải thích, chân Gia Thành rõ ràng không có việc gì, tại sao chú trước mặt truyền thông lại nói nó bị cắt hai chân, trở thành tàn phế!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK