“Liên quan gì đến tôi!”
Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn thẳng thừng tắt máy.
Anh thấy người phụ nữ ham mê hư vinh kia là ai không hề quan trọng. Dẫu sao từ nay về sau, bọn họ đã không còn bất kì quan hệ nào nữa. Hoặc cũng có thể nói, từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ cảm thấy giữa bọn họ mối quan hệ gì.
Thế nhưng kẻ tham lam quá mức sẽ phải trả giá đắt. Xưa nay anh nào phải hạng người lương thiện, càng không phải nhà từ thiện. cho dù tiền của anh tiêu mấy đời không hết thì cũng không có nghĩa là anh sẽ để một người phụ nữ ất ơ xem mình như máy rút tiền.
Tối ngày mai, sự trơ tráo và tham lam sẽ khiến cô ta muôn kiếp không thể quay đầu!
“Này! Lưu Cửu!”
Cố Bắc Vinh giận quá hóa cười, cái tên Lưu Cửu này, không ngờ lại dám cúp điện thoại của anh ta!
“Á! Á!”
Cố Bắc Vinh tiện tay vứt điện thoại sang một bên, không phải anh ta cố tình giấu Lưu Cửu mà chính anh không muốn nghe nhá!
Nhưng mà, anh ta quả thật rất mong đợi vẻ mặt khi Lưu Cửu nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh vào tối mai đấy.
Ngày trước anh ủng hộ việc Lưu Cửu cố gắng giữ khoảng cách với Nhan Nhã Tịnh. Dẫu sao thì anh cũng biết Lưu Cửu vô cùng quan tâm Hách Trung Văn và Lưu Diễm Mai. Nhưng hiện giờ Cố Bắc Vinh đã biết Nhan Nhã Tịnh là vợ chính thức của Lưu Cửu, anh kiên quyết ủng hộ hai người ở bên nhau.
Lưu Cửu thích vợ của mình là chuyện quá đỗi bình thường, dựa vào đâu mà phải chắp tay dâng tặng vợ mình cho kẻ khác chứ?
Cố Bắc Vinh ngẫm nghĩ rồi lại cầm điện thoại lên, bấm một dãy số: “Ừm, chuẩn bị ít đồ tốt cho tôi! Mạnh mạnh một chút! Ừ, loại kia được đó! Sáng sớm mai đưa qua chỗ tôi!”
Cúp máy, Cố Bắc Vinh cười y hệt mèo ăn vụng cá. Anh biết Lưu Cửu có tình cảm với Nhan Nhã Tịnh nhưng vì tránh để xảy ra sơ sót, anh vẫn phải chuẩn bị chút thứ hay ho cho anh!
Nghĩ đến việc cuối cùng Lưu Cửu cũng có thể kết thúc kiếp sống cấm dục khổ cực, Cố Bắc Vinh cười như lên cơn động kinh. Ừm, vì tạo phúc cho người anh em mà anh phải vắt hết óc, lo lắng đủ điều, chính anh cũng tự thấy cảm động đây.
Lưu Cửu à, tôi biết tôi tốt với cậu, cậu cũng đừng quá cảm động nhé! Lớn tuổi rồi, nếu khóc nhè trước mặt tôi thì tôi sẽ cười vào mặt cậu đó!. Ngôn Tình Cổ Đại
Cố Bắc Vinh khẽ ngâm nga, mặt mày hớn hở…
Sau khi tan làm, Nhan Nhã Tịnh đến cửa hàng.
Về nước lần này, cô vẫn chưa mua nhiều quần áo cho hai con. Thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh, cô cần phải mua thêm vài bộ đồ cho chúng.
Sau khi chọn xong đống đồ cho hai đứa, Nhan Nhã Tịnh nhìn đồng hồ. Thời gian vẫn còn sớm nên cô dạo cửa hàng tiếp.
Phụ nữ ai mà chẳng thích mua sắm. Thật ra Nhan Nhã Tịnh cũng muốn mua quần áo cho bản thân nhưng nhớ lại phải tốn khá nhiều tiền cho việc đi nhà trẻ của hai đứa nhỏ, tiền chữa trị tháng này của Nhan Minh Tự phải nộp ngay thì cô lại nhịn mong muốn mua đồ xuống.
Đến trước cửa hàng Tận Minh, Nhan Nhã Tịnh bất chợt đứng lại.
Tận Minh là một nhãn hàng thời trang nữ cao cấp được Lưu Thị đẩy mạnh đầu tư vào những năm gần đây. Nhan Nhã Tịnh rất thích phong cách thiết kế của nó, khí chất đơn giản, thời thượng, cô trầm ngâm một lúc rồi vẫn đi vào bên trong.
Ước mơ hồi nhỏ của cô là làm chuyên gia thiết kế thời trang. Sau này trời xui đất trở thành bác sĩ nhưng niềm yêu thích đối với thiết kế thời trang chưa bao giờ biến mất.
Không có tiền mua thì cũng có thể nhìn cho đã mắt mà.
Cô của hiện tại đã có công việc ổn định, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên. Có lẽ một ngày nào đó, cô có thể chi tiền mua được quần áo của Tận Minh cũng nên.
Nhan Nhã Tịnh chỉ muốn ngắm thiết kế mới nhất của Tận Minh, ai ngờ vừa bước vào trong thì cô đã thấy hai con người mà cả đời cô chẳng muốn gặp lại.
Tô Thái An, Bùi Ninh Hinh.
Bùi Ninh Hinh là một trong số những người bạn thân của Nhan Vũ Trúc. Thời còn học đại học, vì lấy lòng Nhan Vũ Trúc mà Bùi Ninh Hinh chơi ngáng chân cô không ít lần. Một lần khủng khiếp nhất chính là cô ta đã bỏ thứ gì đó vào cốc nước của cô. Nếu không phải Tô Thu Quỳnh tới kịp, chắc chắn cô đã bị Bùi Ninh Hinh tìm một lão già hói đầu đến cưỡng hiếp.
Bùi Ninh Hinh khoác lên chiếc áo khoác mới nhất của Tận Minh, thân mật nắm tay Tô Thái An, hiển nhiên hiện giờ hai người là một cặp.
Nhan Nhã Tịnh nhếch môi cười khinh. Bùi Ninh Hinh và Nhan Vũ Trúc đúng là chị em tốt, đến bạn trai còn thể thay phiên nhau dùng, cũng không chê bẩn à.
Trong tay Bùi Ninh Hinh là chiếc túi xách LV phiên bản số lượng có hạn, ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương bồ câu sáng lấp lánh, trên cổ đeo sợi dây chuyền mặt hồng ngọc rất khoa trương, cả người toát lên dáng vẻ nhà giàu.
Nhưng tướng mạo của Bùi Ninh Hinh lại cay nghiệt, dù hiện giờ cô ta có đeo món đồ quý giá nhường nào thì cũng không thể che giấu vẻ ti tiện trên người.
Nhan Nhã Tịnh ngước mắt nhìn, tầm mắt vừa hay dồn về phía Tô Thái An. So với năm năm trước, anh ta trông trưởng thành hơn, mặt mày cũng càng nam tính hơn, dáng vẻ doanh nhân thành đạt.
Nhan Nhã Tịnh có nghe rằng mấy năm gần đây Tô Thị dưới sự dẫn dắt của Tô Thái An kinh doanh khá tốt, năm ngoái còn xuất hiện trong top 100 xí nghiệp Vân Hải. Có thể nói anh ta đang phất lên như gió xuân.
Nhan Nhã Tịnh còn nghĩ cô ngu ngốc yêu Tô Thái An nhiều năm như vậy thì khi gặp có lẽ cô sẽ mất kiểm soát. Nhưng giờ cô chợt nhận ra, khi đứng trước mặt Tô Thái An, nhìn gương mặt đẹp trai quen thuộc kia, cô chỉ cảm thấy lạ lẫm.
Trong lòng chẳng hề rung động.
Quả nhiên, thời gian là liều thuốc chữa lành tốt nhất, không còn yêu nữa sẽ chẳng còn chút lăn tăn sóng gợn nào nữa.
Nhớ lại tấm hình mà Nhan Vũ Trúc gửi cho cô vào năm năm trước, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy buồn nôn. Cô chẳng thèm liếc mắt nhìn Tô Thái An thêm lần nào mà quay người tiếp tục ngắm quần áo.
Cô không nợ Tô Thái An cái gì nên khi gặp anh ta cũng chẳng cần phải quay đầu lủi đi.
Tô Thái An nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, năm năm không gặp, cô đã đẹp hơn rồi.
Thời gian không hề để lại dấu vết nào trên người cô, trái lại còn khiến khí chất cô càng trở nên thanh tao, mê người.
Năm năm trước, việc cô chủ động chia tay đã khiến cô trở thành nốt chu sa đỏ không phai trong lòng anh ta.
Tô Thái An chưa bao giờ thiếu phụ nữ. Nhan Vũ Trúc, Bùi Ninh Hinh và vô số người con gái khác, ai mà chẳng nhún nhường, lấy lòng anh ta.
Duy chỉ có Nhan Nhã Tịnh, người anh che chở trong lòng bàn tay suốt nhiều năm, sự tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người cũng chỉ là cái hôn chuồn chuồn lướt nước.
Không cam tâm.
Đàn ông chính là như vậy, nếu đã chiếm được người con gái rồi thì dù chia tay, anh ta sẽ không có gì tiếc nuối. Nhưng không chiếm được thì lại khiến anh ta nhớ mãi không quên, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Nhất định phải thưởng thức hương vị của cô thì mới tiêu trừ được ma chướng trong lòng.
Tô Thái An nheo mắt lại, đánh giá Nhan Nhã Tịnh. Quần áo trên người cô chỉ là đồ chợ, nhưng dù chỉ là đồ chợ thì khi mặc trên người cô, nó cũng đẹp hơn Bùi Ninh Hinh mặc thứ đồ đắt tiền.
Tô Thái An kết luận những năm qua cô sống không tốt. Chẳng ai mà không tham tiền cả. Bây giờ anh ta thành công, có rất nhiều tiền, chỉ cần anh ta đủ hào phóng, tất nhiên cô sẽ ngoan ngoãn bò lên giường anh ta thôi!
“Ui trời, còn tưởng là ai chứ, hóa ra là hot girl trường chúng ta kìa!”
Nhan Nhã Tịnh đang ngắm quần áo, giọng nói chua ngoa của Bùi Ninh Hinh chợt vang lên phía sau lưng cô.
Bùi Ninh Hinh là khách quen của nơi này, hai nhân viên cửa hàng nhiệt tình đi theo bên cạnh, phục vụ cô ta.
Bùi Ninh Hinh không nhìn Nhan Nhã Tịnh nữa, cô ta nói với nhân viên cửa hàng bên cạnh: “Mấy cô đừng đi theo tôi nữa! Tôi khuyên hai người trông chừng cô ta cho chặt vào! Nhìn cái bộ dạng nghèo khổ kia kìa, mua được đồ của Tận Minh chắc? Coi chừng cô ta tới đây là muốn cắp đồ đấy!”
“Từ nhỏ tay chân cô ta đã không sạch sẽ rồi, cầm nhiều túi đồ như vậy, không chừng bên trong có quần áo của cửa hàng mấy người đó!”
“Ôi trời ơi!” Bùi Ninh Hinh vờ ngạc nhiên: “Bộ lễ phục dạ hội màu hồng kia đâu rồi? Tại sao lại biến mất tăm thế? Đừng bảo là bị cô ta trộm rồi nhá?”