Từ chỗ Lưu Thiên Hàn không học được kinh nghiệm gì, Lâm Tiêu suy nghĩ một chút, lại gửi một tin nhắn cho Cao Bắc Vinh có tư duy linh hoạt nhất: “Cao Đại, làm sao mới có thể khiến phụ nữ yêu cậu sâu đậm?”
“Cái này dễ nha! Ồ! Đẩy ngã cô ấy, chinh phục cô ấy, khiến cô ấy run rẩy trong sức quyến rũ đàn ông của cậu!”
Lâm Tiêu nhíu mày, tên độc thân này thật sự không đáng tin!
Lâm Tiêu vừa muốn bảo Cao Bắc Vinh cút thì anh ta lại nhận được một tin nhắn Cao Bắc Vinh gửi tới: “Nếu cậu không thể lĩnh hội nội dung động tác chính, tôi có thể gửi cho cậu một phần mấy cái cuốn phim con heo mà tôi cất giấu!”
“Cút!” Lâm Tiêu không thể chịu được nữa, quả quyết bảo Cao Bắc Vinh cút.
Lâm Tiêu cảm thấy so với tên độc thân Cao Bắc Vinh này, vẫn là ông hoàng tình cảm trải qua vạn khóm hoa mà không dính lá như Giang Kiến Huy đáng tin hơn.
Anh ta lại gửi tin nhắn giống vừa rồi gửi cho Cao Bắc Vinh cho Giang Kiến Huy, Giang Kiến Huy trả lời cũng rất nhanh, chỉ là trong câu chữ mang theo oán hận ngút trời.
“Nếu tôi có cách khiến phụ nữ yêu tôi sâu đậm thì sớm đã đoạt được tiên nữ nhỏ Nhã Tịnh của tôi rồi, còn cần phải đêm khuya tịnh mịch, đêm đêm lấy nước mắt rửa mặt hay sao?”
Khóe miệng của Lâm Tiêu giật giật, tiếp tục gửi cho Lý Hoài Nam, Lý Hoài Nam trả lời chậm nhất: “Là cái gì khiến cậu nghĩ không thông suốt, muốn yêu phụ nữ?”
Lâm Tiêu sững sờ nhìn màn hình điện thoại, anh ta hình như đã gửi bí mật ghê gớm gì đó, lẽ nào người Lý Hoài Nam thích là đàn ông?!
Quả nhiên một đám độc thân, chút ý kiến hiệu quả gì cũng không cho được, Lâm Tiêu vốn cảm thấy kẻ độc thân như Nhạc Dũng cũng không cần thiết phải hỏi, nhưng nghĩ tới Nhạc Dũng cả ngày đi theo Lưu Thiên Hàn, mưa dầm thấm lâu, cũng phải biết một ít cách theo đuổi phụ nữ.
Vậy nên Lâm Tiêu vẫn lặng lẽ gửi tin nhắn như này cho Nhạc Dũng.
Câu trả lời của Nhạc Dũng vừa chính thức vừa mạch lạc rõ ràng: “Thứ nhất, xác định mục tiêu; thứ hai, lập ra kế hoạch tác chiến. Kế hoạch tác chiến cụ thể có thể tham khảo “bí kíp theo đuổi vợ” mà tôi biên soạn cho lão đại.”
Thì ra sức quyến rũ của Lưu Cửu cũng không lớn như vậy, theo đuổi được Nhan Nhã Tịnh vậy mà dựa vào quyển “bí kíp theo đuổi vợ” này! Anh ta hình như lại biết bí mật rất ghê gớm gì đó!
Lưu Thiên Hàn thấy Nhạc Dũng cứ cười kì lạ, không nhịn được mà liếc nhìn mặt của Nhạc Dũng, Nhạc Dũng vội vàng ấn tắt màn hình điện thoại, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn nhìn thấy mấy chữ “bí kíp theo đuổi vợ”.
Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn lập tức xanh đen lẫn lộn, anh theo đuổi Nhan Nhã Tịnh quả thật tương đương chín chín 81 kiếp nạn trong hành trình đi Tây Trúc thỉnh kinh, nhưng anh đã nói phét như nào?! Bây giờ lại vạch trần anh như vậy?!
Lưu Thiên Hàn ưu nhã cầm chiếc nhẫn cầu hôn tối nay của anh lên, ừm, nể tình hôm nay là ngày tốt, anh không chấp tên độc thân cô đơn như Nhạc Dũng!
Nguyên đán, nhà nhà sáng đèn, vui vẻ vô cùng.
Theo điều 109 gần nước thì gần trăng trong ‘bí kíp theo đuổi vợ’ do Nhạc Dũng cung cấp, Lâm Tiêu đã làm một chuyện lớn.
Anh ta mua căn chung cư nhỏ ở đối diện chung cư của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, vào ở ngay hôm đó, buổi tối ăn nhà mới.
Ở tiệm váy cưới, sự xuất hiện của Lâm Tiêu quả thật đã giúp Tô Thu Quỳnh không ít, bây giờ mọi người lại trở thành hàng xóm tốt, Lâm Tiêu bảo cô tới nhà anh ta ăn nhà mới, cô đương nhiên không tiện từ chối.
Có điều Tô Thu Quỳnh cũng không muốn một mình ở riêng với Lâm Tiêu, cho nên cô quả quyết bá chiếm thời gian anh anh em em của Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, kéo Nhan Nhã Tịnh cùng tới nhà Lâm Tiêu ăn nhà mới.
Lâm Tiêu nói tối nay sẽ đích thân xuống bếp, làm một bàn đồ ăn ngon, cảm ơn bọn họ tới giúp anh ta ăn nhà mới.
Nghĩ tới tài nấu nướng của Lâm Tiêu, mỗi một tế bào trên người Tô Thu Quỳnh đều viết kiến hai chữ từ chối, đặc biệt là tối nay cô còn kéo Nhan Nhã Tịnh tới, cô không nhẫn tâm đầu độc cái dạ dày của Nhan Nhã Tịnh, cô quả quyết nhận trọng trách vào bếp của Lâm Tiêu.
Trong lòng Lâm Tiêu rất mâu thuẫn, anh ta không nỡ để đôi tay mềm mại của Tô Thu Quỳnh dính khói dầu, nhưng anh ta lại cảm thấy, Tô Thu Quỳnh nấu cơm cho anh ta, quá ấm áp rồi.
Ấm áp đến mức khiến anh ta không kìm được mà cười ngốc.
Đặc biệt là nhìn thấy Tô Thu Quỳnh đeo chiếc tạp dề mà anh ta mới mua, Lâm Tiêu càng vui tới mức không khép được miệng.
Loại cảm giác đó giống như cô vợ nhỏ hiền hậu vào bếp nấu một bàn đồ ăn cho người chồng mà cô yêu, trong mỗi một món ăn đều có sự yêu thương đong đầy.
Đẹp chết đi được, đẹp chết đi được!
Chuyện Lâm Tiêu từ trong biệt thự lớn mấy trăm tỷ chuyển tới chung cư nhỏ, Cao Bắc Vinh cũng biết, anh ta đặc biệt muốn nhìn cậu chủ Lâm Tiêu sẽ tự ngược ở chung cư nhỏ như nào, anh ta tới ăn nhà mới trong tâm thế xem kịch.
Cao Bắc Vinh, Nhạc Dũng, Giang Kiến Huy, Lý Hoài Nam tới, Lâm Tiêu cũng rất vui, chỉ là anh ta thế nào cũng không ngờ, Chiến Mục Hàng còn mặt mũi dẫn theo An Tình cùng tới.
Giữa Chiến Mục Hàng và Lâm Tiêu dạo gần đây nháo không vui vẻ lắm, có thể nói là giương cung bạt kiếm, khói lửa tỏa khắp, nhưng mấy bạn tốt cũng ở đây, anh ta cũng không phát tác ở trước mặt mọi người.
Chiến Mục Hàng vừa vào chung cư nhỏ của Lâm Tiêu thì ánh mắt dừng ở trên người Tô Thu Quỳnh đang bận rộn trong bếp, bất luận An Tình có nép mình dựa vào người của anh thế nào đi nữa, anh cũng không thể thu hồi ánh mắt từ trên người Tô Thu Quỳnh.
Thấy Tô Thu Quỳnh đang cẩn thận cắt rau trên thớt, Chiến Mục Hàng không nhịn được mà nghĩ tới quãng thời gian bọn họ vừa kết hôn, buổi tối anh trở về khá sớm, cô mỗi tối cũng bận rộn ở trong bếp như vậy.
Về sau, anh về nhà càng lúc càng muộn, đồ ăn ngon mắt trên bàn lại chưa từng bỏ, khi anh không nhìn thấy, cô cũng như vậy, ở trong bếp tỉ mỉ làm một bàn đồ ăn ngon cho anh.
Cứ cẩn thận mà yêu anh như vậy, lấy lòng anh một cách hèn mọn như vậy, đợi anh cho cô một chút hồi đáp, bây giờ sao cô vì người đàn ông khác, rửa tay nấu súp chứ?
Chiến Mục Hàng dùng sức nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, anh dường như nhìn thấy Tô Thu Quỳnh của 6 năm trước.
Tô Thu Quỳnh của 6 năm trước, trên mặt không mang nụ cười giả tạo khiến người ta muốn xé rách như bây giờ, khi cô nhìn anh, trên mặt mang theo sự ái mộ và thích một cách chân thành.
Anh nhìn cô nhiều hơn, cô cũng có thể vui rất nhiều ngày.
Nhiều lần như vậy, buổi tối anh đều ăn ở bên ngoài rồi, cô tối nào cũng nấu bốn món mặn một món canh, mỗi một món đều là món mà anh thích nhất, món nào cũng mang đủ hương sắc.
Đáng tiếc, sự ấm áp mà trước kia anh vứt bỏ đó quá ngắn ngủi, mãi tới khi mất đi rồi, anh mới biết, người đợi ở dưới mái hiên, ngọn đèn soi sáng đường về nhà đó quý giá cỡ nào.
Mắt của Chiến Mục Hàng hơi đỏ, 6 năm nay, anh đã quên có bao nhiêu lần, buổi tối mỗi ngày về tới Bán Sơn, anh đều theo thói quen nhìn chiếc bàn trong phòng khách.
Nhưng cho dù nằm mơ, anh cũng không nhìn thấy bốn món mặn một món canh tràn ngập tình yêu trên bàn nữa.
Đầu bếp ở biệt thự Bán Sơn nấu nướng ngon hơn Tô Thu Quỳnh, nhưng đầu bếp có giỏi nữa, cũng không ra được, hương vị của gia đình mà trước đây khiến anh suýt nữa không thể kiên trì với lời hứa mà anh dành cho An Tình.
Hương vị của gia đình…
Tay của Chiến Mục Hàng hơi run rẩy, trước kia, anh có một gia đình, nhưng anh tận tay phá hủy gia đình của anh!
Cũng không cứu vãn được nữa!
Vốn bầu không khí trong phòng khách của Lâm Tiêu vẫn rất hài hòa, sau khi Chiến Mục Hàng và An Tình đến thì chỉ còn lại sự gượng gạo.
Tô Thu Quỳnh từ sau bếp đi ra, bầu không khí trong phòng khách càng ngại ngùng hơn.
An Tình lại giống như cảm thấy không khí này vẫn không đủ ngại ngùng, cô ta cười giả nai nhìn Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, tôi không ngờ cô và Lâm Tiêu vậy mà trở thành một đôi. Như vậy vừa hay, tôi và anh Mục Hàng kết hôn, vẫn thiếu một cặp phù dâu phù rể, không bằng cô và Lâm Tiêu tới làm phù dâu phù rể cho chúng tôi đi?”