Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phì…”

Nghe thấy lời của Nhan Nhã Tịnh, Cao Bắc Vinh suýt nữa bị sặc chết vì nước miệng của mình, chị dâu Cửu đừng dũng mạnh như vậy có được không!

Trên đời này, cũng chỉ có chị dâu Cửu dám nói ra loại lời cắm sừng Lưu Cửu như vậy.

Chị dâu Cửu, là thật sự cứng!

Cao Bắc Vinh chỉnh tấm chắn lên, trong lòng lặng lẽ giơ ngón cái về phía Nhan Nhã Tịnh.

Lời này của Nhan Nhã Tịnh mang theo sự giận dỗi giống như phát tiết, cô nói nghiến răng nghiến lợi, trên thực tế, cô thật sự không nỡ cắm sừng anh Lưu.

Xã hội bây giờ sớm đã không cần bài vị trinh tiết gì đó nữa, vợ chồng nhiều năm, một người chết đi, người kia tái giá rất là bình thường, huống chi cô và anh Lưu chỉ tính là bạn trai bạn gái.

Nhưng trong lòng cô rất rõ, anh Lưu không còn, cô cũng không thể yêu được người khác nữa.

Một đời người trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm thì đã đủ rồi, biển người mênh mông, thế giới muôn màu, cô cũng không tìm được một người đàn ông nào yêu cô như anh Lưu, cô cũng không thể rung động với bất cứ người đàn ông nào khác, cho nên những tình yêu tạm bợ đó, cô thà không cần.

“Nhan Nhã Tịnh!”

Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn âm trầm tới mức muốn ăn thịt người, anh vỗ mạnh một cái vào mông của Nhan Nhã Tịnh, người phụ nữ nhỏ này, vậy mà muốn cho anh mọc sừng!”

Anh thật sự nên đánh gãy chân của cô!

“Hu hu…”

Cái vỗ này của Lưu Thiên Hàn đánh thì khiến trong lòng Nhan Nhã Tịnh khó chịu hơn, anh Lưu chê bai cô cũng thôi đi, vậy mà còn đánh cô!

Anh có biết cô mong anh quay về vô cùng nhưng anh không thể, trong lòng cô buồn cỡ nào không!

“Anh Lưu, anh còn đánh em! Anh bỏ lại một mình em, anh dựa vào đâu mà đánh em!” Nhan Nhã Tịnh càng nói trong lòng càng khó chịu, giọng nói cũng không khỏi nâng cao mấy phần: “Em là nghiêm túc, em lập tức muốn gả cho người khác! Em muốn cắm sừng anh! Cắm sừng! Tức chết anh!”

Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn càng thêm tối sầm, người phụ nữ nhỏ này, anh đã đánh cô rồi, cô còn không biết hối cải!

Cắm sừng anh?!

Cô nằm mơ!

Lưu Thiên Hàn đang muốn vỗ vào chỗ đó của Nhan Nhã Tịnh nữa thì điện thoại của cô đổ chuông.

Nhìn thấy tên hiển thị là Giang Kiến Huy, gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn hoàn toàn đen luôn.

Nhan Nhã Tịnh cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô, cô đưa tay nhỏ lần sờ muốn tìm điện thoại của cô, Lưu Thiên Hàn thấy cô lần sờ nửa ngày cũng không sờ được, anh trực tiếp nghe máy.

Gọng nói dịu dàng của Giang Kiến Huy khiến Lưu Thiên Hàn nổi hết da gà: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em ăn tối chưa? Tôi làm bento tình yêu cho em, em đang ở đâu? Tôi đưa qua cho em có được không?”

Lại là bento tình yêu!

Anh sao không biết Giang Kiến Huy từ khi nào trở nên rảnh rỗi như vậy chứ?!

Hơn nữa, giờ đã 10 giờ tối còn đưa bento tình yêu! Cơm tối nhà ai ăn muộn như vậy! Đây rõ ràng là không có ý tốt có được không hả!

Nhìn đi, đây là anh em tốt của anh, anh còn chưa chết, cậu ta đã không nhịn được mà muốn đào góc tường của anh rồi, nếu anh thật sự chết rồi, cậu ta thật sự lật ngói lợp lại à?!

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn phía trước, không nói một lời, Giang Kiến Huy tưởng Nhan Nhã Tịnh vẫn chìm đắm trong tin dữ Lưu Thiên Hàn bị nổ chết mà đau lòng không thôi, trái tim của Giang Kiến Huy cũng nhói đau.

“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em vẫn đang buồn vì chuyện của Lưu Cửu có phải không? Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, đừng buồn! Sông có lúc đục lúc trong, người có lúc nhục lúc vinh, cái cũ không đi, cái mới không tới. Lưu Thiên Hàn mất rồi, nhưng em còn có tôi! Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em đừng một mình đau lòng nữa, em đang ở đâu? Tôi bây giờ qua với em!”

“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em sao không nói chuyện vậy? Em nói một câu với tôi có được không?”

Cái cũ không đi, cái mới không đến…

Cái mới này là chỉ Giang Kiến Huy cậu ta sao?

Ha!

Lưu Thiên Hàn đều bị Giang Kiến Huy làm cho tức cười, anh mấp máy môi, giọng nói lạnh lẽo giống như đỉnh núi tuyết, từ trong miệng của anh nhả ra: “Giang Nhị, tôi là Lưu Thiên Hàn.”

“Lưu Cửu?!” Giang Kiến Huy chợt sững người, anh ta vốn cảm thấy Lưu Thiên Hàn hình như chết quá dễ dàng, cộng thêm anh ta cũng nhận được tin thế lực ở châu Âu của Lưu Kiêu bị tiêu diệt, Lưu Thiên Hàn ‘chết mà sống lại’, anh ta ngược lại không cảm thấy quá bất ngờ.

Chỉ là có một loại cảm giác đào chân tường đào tới tận đầu của người khác, có chút ngại ngùng.

Có điều da mặt của Giang Kiến Huy luôn rất dày, sự ngại ngùng đó cũng chẳng qua là chuyện hai ba giây mà thôi!

Anh ta cười với vẻ mặt thiếu đòn: “Lưu Cửu, thật tiếc, cậu lại trở về rồi! Có bạo quân như cậu ở đây, tôi và tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi lại phải bị chia rẽ rồi!”

“Có điều không sao hết, tôi có thể lén chạy trốn với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh! Đưa điện thoại cho Tiểu Nhã Tịnh của tôi, chúng tôi hẹn thời gian, dễ chạy trốn!”

Còn Tiểu Nhã Tịnh!

Còn muốn chạy trốn!

Nằm mơ!

Lưu Thiên Hàn một bụng lửa giận, nhưng anh có lúc càng giận càng bình tĩnh, lời nói ra càng bình tĩnh không một chút gợn sóng.

“Ừ, quả thật nên một thời gian.” Lưu Thiên Hàn khựng lại một chút, quái gở nói: “Giang Nhị, chúng ta hình như rất lâu không đánh nhau rồi, hẹn thơi gian, cọ xát một chút đi.”

Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, cơ thể nhỏ của Giang Kiến Huy không khống chế được mà run rẩy.

Đánh nhau với Lưu Cửu, đâu phải cọ xát chứ! Rõ ràng là tìm đánh mà! Anh ta không có sở thích đặc biệt thích ngược!

Bỏ đi, anh ta dạo gần đây tương tư với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của anh trong mơ vậy, đợi tên khốn Lưu Cửu đó không chú ý tới thì anh ta lại tiếp tục đào chân tường.

Giang Kiến Huy cười khan một tiếng: “Lưu Cửu, tôi bỗng nhiên nhớ ra, tôi dạo gần đây có chút bận, cọ xát gì đó, vẫn là bỏ đi.”

“Nếu không muốn cọ xát, vậy thì… biến.”

Nói xong lời này thì Lưu Thiên Hàn trực tiếp lạnh lùng cúp máy.

Anh ta hơi cúi mặt xuống, không tự chủ mà bóp chặt bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, anh mấy ngày không trở về, những con ruồi nhặng này đều ngông cuồng như vậy!

Nhan Nhã Tịnh là người phụ nữ của anh, đừng hòng ai nhòm ngó tới!

Nhan Nhã Tịnh mơ hồ, cũng suýt nữa ngủ mất, cuối cùng một câu ‘biến’ bực bội này của Lưu Thiên Hàn lại đánh thức cô rồi.

Nhan Nhã Tịnh mở đôi mắt mơ hồ, cô vô cùng ấm ức nhìn Lưu Thiên Hàn, anh Lưu trong mơ không dịu dàng tí nào, vừa đánh vừa chê bai cô, bây giờ còn bảo cô biến.

Sau khi biết tin chết của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cố chống đỡ nhiều ngày như vậy, vốn sắp sụp đổ, một tiếng ‘biến’ này của Lưu Thiên Hàn khiến cô hoàn toàn bạo phát.

Nước mắt của Nhan Nhã Tịnh lã chã rơi xuống, cô đưa bàn tay nhỏ ra, dùng sức đâm vào lồng ngực của Lưu Thiên Hàn.

“Anh Lưu, anh sau này không phải là không muốn xuất hiện ở trong giấc mơ của em nữa hay sao? Được, em sau này cũng sẽ không mơ về anh nữa! Anh có biết mấy ngày này em khó chịu thế nào không! Nhưng anh không hề để ý em! Anh chỉ biết hung dữ với em, đánh em, mắng em!”

“Anh… anh là quái vật từ đâu tới! Anh căn bản không phải là anh Lưu của em!”

Nhan Nhã Tịnh càng nhìn gương mặt đèn xì trước mặt của Lưu Thiên Hàn, càng cảm thấy đây là con quái vật nào đó chiếm cơ cơ thể của anh Lưu ở trong giấc mơ.

Con quái vật không biết xấu hổ này ngay cả cơ thể của anh Lưu cũng dám chiếm, xem cô dạy dỗ anh thế nào!

Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh túm vai của Lưu Thiên Hàn, đập mạnh anh vào cửa xe: “Anh trả lại anh Lưu của tôi cho tôi! Nếu không, tôi bây giờ đánh anh hồn phi phách tán!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK