"Nhan Thành Lâm."
Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng mở miệng, cơ thể Nhan Thành Lâm lại càng run hơn. Đêm qua, thủ đoạn của Lưu Thiên Hàn thực sự khiến Nhan Thành Lâm sợ xanh túi mật, bây giờ khi nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, ông ta sẽ nghĩ đến việc vợ và con gái của mình bị kéo treo trên trụ điện, khóc gào một cách thảm thiết.
Ông ta luôn cảm thấy Lưu Thiên Hàn đến đây tối nay, cũng sẽ kéo treo ông ta lên trụ điện, sau đó thả ông ta rơi xuống đến tan xương nát thịt.
"Thiên Hàn, hôm nay cậu đến đây là có chuyện gì sao?"
Nói cho cùng thì Nhan Thành Lâm cũng là người đã trải qua nhiều chuyện trong đời, sau khi hít thở sâu vài cái, ông ta cố ép bản thân lấy lại bình tĩnh.
"Tôi nghe nói ông muốn Nhan Nhã Tịnh chuyển cổ phần của cô ấy cho ông?"
Nghe những lời nói này của Lưu Thiên Hàn, trái tim của Nhan Thành Lâm đột nhiên đập thình thịch, ông ta biết tối hôm qua Thanh Thiên Bội với Nhan Bích Loan chắc chắn đã lỡ miệng nói ra chuyện này.
Ông ta không dám phủ nhận, khẽ cười nói: "Thiên Hàn, không giấu gì cậu, quả thật là tôi có ý này. Tôi là ba của Nhã Tịnh, tôi muốn sử dụng số cổ phiếu này để giúp con bé thu được nhiều lợi ích hơn."
Lưu Thiên Hàn cười mỉa mai, giúp Nhã Tịnh thu được nhiều lợi ích hơn?
Ồ! Để giúp Nhan Nhã Tịnh thu được nhiều lợi ích, ông ta ép Nhã Tịnh chuyển nhượng cổ phần của mình, hơn nữa còn muốn ép Nhã Tịnh gả cho Ngô Minh Triết?
Khi Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Thành Lâm vô cùng sợ hãi, khi Lưu Thiên Hàn đứng đó im lặng không nói gì, trái tim của Nhan Thành Lâm lại càng đập mạnh hơn.
"Thiên Hàn, tôi biết rằng chuyện tối hôm qua cậu đã hiểu lầm rất nhiều về tôi, tôi thực sự không biết rằng Ngô Minh Triết lại mắc phải căn bệnh như vậy, tất cả những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho Nhã Tịnh mà thôi!"
"Nhan Thành Lâm, cổ phần trong tay Nhã Tịnh được chuyển cho ông, bắt buộc phải có chữ ký của vợ chồng cô ấy mới có hiệu lực."
Lưu Thiên Hàn không trả lời những lời nói của Nhan Thành Lâm, mà lại đột nhiên nói ra một câu như thế.
Lưu Thiên Hàn luôn cho người khác cảm giác khó lường và thâm sâu, khi anh đột nhiên nói ra một câu như vậy, Nhan Thành Lâm không thể đoán ra được anh ta đang muốn làm gì.
Nhan Thành Lâm gượng cười, mơ hồ trả lời: "Đúng vậy, thỏa thuận cũng cần phải có chữ ký của chồng tương lai của Nhã Tịnh! Thiên Hàn, cậu phải tin tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với bọn họ, sao tôi lại có thể đối xử tệ với con gái tôi và con rể tương lai chứ!"
“Hừ, ông muốn đối xử tệ với bọn họ, cũng không có cửa.” Lưu Thiên Hàn bình tĩnh nói.
Im lặng một lúc, Lưu Thiên Hàn tiếp tục nói: "Nhan Thành Lâm, tôi sẽ không ký vào thoả thuận chuyển nhượng."
Cậu Lưu sẽ không kí vào thoả thuận chuyển nhượng?!
Cậu Lưu nói vậy là có ý gì? Bản thoả thuận đúng là cần có thêm người ký vào mới có hiệu lực, nhưng người đó phải là chồng tương lai của Nhan Nhã Tịnh, sao cậu Lưu lại nói ra lời này?
Cứ như thể anh là chồng của Nhan Nhã Tịnh vậy!
Nhan Thành Lâm lau mồ hôi trên trán: "Thiên Hàn, tôi không hiểu ý của cậu, cậu không phải là chồng của Nhã Tịnh, cậu…”
Giọng của Nhan Thành Lâm đột ngột dừng lại khi thấy một tờ giấy đăng ký kết hôn xuất hiện trên bàn trước mặt ông ta, tên hai người trên giấy đăng ký kết hôn là Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Thành Lâm kinh ngạc trợn to hai mắt, ông ta từng nghe Nhan Vũ Trúc nói Lưu Thiên Hàn có ý với Nhan Nhã Tịnh, có điều ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến việc Lưu Thiên Hàn với Nhan Nhã Tịnh đã kết hôn rồi!
Nhan Thành Lâm vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc thì lại nghe Lưu Thiên Hàn bình tĩnh nói: “Nhan Thành Lâm, số cổ phần mà mẹ vợ tôi để lại cho Nhã Tịnh là tài sản chung của tôi với Nhã Tịnh. Lưu Thiên Hàn tôi không được hào phóng đến mức giao số cổ phần trong tay của mình lại cho người khác!"
"Thiên Hàn, cậu… cậu thực sự đã kết hôn với Nhan Nhã Tịnh sao?!"
Nhan Thành Lâm nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết hôn hồi lâu, vẫn không dám tin chuyện này là sự thật: "Nhưng mà cậu với Vũ Trúc…"
"Đúng vậy, tôi đã kết hôn với Nhã Tịnh rồi, hơn nữa tôi cũng không có ý định ly hôn với cô ấy để kết hôn với Nhan Vũ Trúc."
"Thiên Hàn…"
“Nhan Thành Lâm, tôi không thích một người không thân thiết gọi thẳng tên của mình.” Lưu Thiên Hàn không để Nhan Thành Lâm nói dứt câu, thẳng thừng ngắt lời ông ta.
Trái tim Nhan Thành Lâm đập mạnh thình thịch, khôn khéo đổi lời: "Cậu Lưu, Vũ Trúc đã vì cậu mà trả giá rất nhiều, con bé rất yêu cậu, tôi xin cậu, cậu có thể nghĩ cho Vũ Trúc một chút được không?"
Nghe được lời nói này của Nhan Thành Lâm, nụ cười trên môi Lưu Thiên Hàn càng thêm lạnh lùng, hóa ra người con gái anh yêu từ nhỏ đến lớn đã phải đối mặt với một người ba tốt như vậy!
Lưu Thiên Hàn không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với Nhan Thành Lâm nữa, anh nhìn Nhan Thành Lâm với ánh mắt vô cùng lạnh lùng: "Nhan Thành Lâm, theo tôi được biết, những năm gần đây Nhã Tịnh không nhận được bất kỳ khoản tiền lợi nhuận nào từ nhà họ Nhan, Lưu Thiên Hàn tôi không phải là một người thích chịu thiệt, số tiền ông nợ tôi với vợ của tôi, một ngàn cũng không được thiếu!"
Nhan Nhã Tịnh còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, không thể suốt ngày thân mật cùng với Lưu Thiên Hàn ở trong biệt thự của anh, nên sau khi cô có chút sức lực thì liền trở về căn hộ nhỏ.
Sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ là muốn đi tắm, nhưng vừa cởi quần áo ra liền nhận được một tin nhắn.
Khi Nhan Nhã Tịnh đọc nội dung tin nhắn này, cô cứ tưởng rằng mình đã bị hoa mắt.
Đây là tin nhắn chuyển tiền của ngân hàng, cô dụi dụi mắt, cả chục tỷ…
Con số chính xác là 30 tỷ!
Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, cảm giác giống như đột nhiên có một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống đầu mình vậy.
Nhan Nhã Tịnh cho rằng tin nhắn này có thể là một trò đùa, cô nhanh chóng kiểm tra tài khoản thẻ ngân hàng của mình, nhưng quả thật trong tài khoản ngân hàng của cô có một số tiền lớn như thế.
Đây là vận may từ trên trời rơi xuống sao?
Nhan Nhã Tịnh không tin mình gặp may mắn như vậy, sau khi suy nghĩ một lúc liền quyết định gọi báo cảnh sát, cách đây mấy hôm, cô đọc được một tin tức trên mạng xã hội, có người nhận được tin nhắn chuyển tiền không biết từ ai nhưng lại không khai báo, cuối cùng khi bị phát hiện thì hình như có dính dáng đến pháp luật.
Cô không thể dính vào luật pháp vì số tiền không rõ nguồn gốc này được.
Ngay trước khi cô định gọi báo cảnh sát thì điện thoại hiện lên thông báo cuộc gọi đến của Nhan Thành Lâm, Nhan Nhã Tịnh cau mày nhưng vẫn bắt máy.
Giọng nói của Nhan Thành Lâm cất lên phảng phất sự nịnh nọt: "Nhã Tịnh, con đã nhận được tiền ba gửi cho con chưa?"
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy thế giới này bỗng có chút kỳ ảo, Nhan Thành Lâm chuyển tiền cho cô?! Hôm nay ông ta chưa uống thuốc sao?
“Nhan Thành Lâm, ông có ý gì?"
“Nhã Tịnh, đây là tiền hoa hồng của con mấy năm qua, con yên tâm, những gì mẹ con để lại cho con sẽ luôn là của con, ba sẽ không ép con chuyển mười phần trăm cổ phần cho ba nữa."
Hôm nay Nhan Thành Lâm đúng thật là quên uống thuốc rồi!
Giọng Nhan Thành Lâm tiếp tục truyền đến từ phía đầu dây bên kia: "Nhã Tịnh, gần đây ba đã làm rất nhiều chuyện sai trái, con đừng giận ba có được không? Dù sao thì chúng ta cũng là ba con ruột, ba biết sai rồi, sau này ba sẽ chăm sóc tốt cho con."
Im lặng một lúc, Nhan Thành Lâm lại nói: "Nhã Tịnh, sau này con hãy cùng với cậu Lưu về thăm nhà nhiều hơn nhé!"
Khi Nhan Thành Lâm nói ra câu này, Nhan Nhã Tịnh ngay lập tức hiểu ra vấn đề, Nhan Thành Lâm đột nhiên chuyển tiền cho cô, không phải xuất phát từ lương tâm của ông ta, mà có lẽ là do Lưu Thiên Hàn ép buộc, không còn cách nào khác nên chỉ có thể nôn tiền ra.
“Nhan Thành Lâm, hình như tôi đã từng nói với ông, ba của tôi chết từ lâu rồi!” Nhan Nhã Tịnh nói xong liền cúp điện thoại.
Ting!
Nhan Nhã Tịnh lại nhận được một tin nhắn khác.
Nói một cách chính xác là Nhan Nhã Tịnh đã nhận được một bức ảnh Lưu Thiên Hàn hôn một người phụ nữ nào đó!