Bùi An Na bị Kiều Hạ giáng thẳng một bạt tai, cô ta nào có ngờ, mình ra sức bôi nhọ Tô Thu Quỳnh như thế, tới cuối cùng lại bị Kiều Hạ đánh.
Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cũng ngỡ ngàng, Kiều Hạ này còn không ra chiêu theo lẽ thường hơn cả tưởng tượng của họ. Tưởng phải tát một bạt tay, đập tờ chi phiếu vào mặt, chia rẽ đôi lứa cơ mà? Sao bây giờ đột nhiên lại ra mặt cho Tô Thu Quỳnh?
Đám đông quây quanh hóng hớt cũng bị Kiều Hạ làm cho ngơ ngác, không phải nói Tô Thu Quỳnh không biết xấu hổ dụ dỗ Lâm Tiêu, bà Lâm ghét cay ghét đắng Tô Thu Quỳnh hay sao? Sao bây giờ Kiều Hạ không đánh Tô Thu Quỳnh mà lại đánh Bùi An Na luôn cố tình nịnh bợ trước mặt bà ấy?
Lúc nãy những gì Bùi An Na nói quá khó nghe, chọc Kiều Hạ tức tối đến mức lồng ngực phập phồng. Lúc nãy bà ấy đánh Bùi An Na, tay phải đánh đến nỗi bị đau, thế là giơ tay trái lên giáng thêm phát tát nữa lên mặt của cô ta: “Nói! Lúc nãy cô nói ai không biết xấu hổ!”
Lúc Kiều Hạ còn trẻ, tính tình nóng nảy có tiếng. Bây giờ tuổi đã cao, năm tháng lắng đọng khiến bà ấy ngày càng tao nhã. Nhưng cái tính nóng của bà, nếu bị châm ngòi thì vẫn sẽ bùng nổ.
Kiều Hạ không chờ Bùi An Na nói đã dồn sức đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất.
“Tôi nói cho cô biết, Tô Thu Quỳnh là con dâu mà Kiều Hạ này nhận định, cô nói con bé thì chính là đang chửi vào mặt tôi!”
Ba Lâm Hoàng Minh của Lâm Tiêu nổi tiếng là người điên cuồng chiều vợ, cho dù Kiều Hạ trong nhà hay ở bên ngoài đều có thể nghênh ngang khệnh khạng. Có người dám chửi bới nàng dâu mà bà ấy nhìn trúng, đương nhiên bà ấy sẽ không chịu để yên.
Bùi An Na nhếch nhác ngã sóng soài dưới đất, mãi đến khi tay cô ta bị cọ rách da, cô ta mới tỉnh táo lại sau cơn đau.
Bùi An Na có chết cũng không dám nghĩ cốt truyện lại đột nhiên xoay chuyển kiểu này. Cô ta bị đánh liên tục vài lần, thể diện cũng chẳng còn nữa. Nhưng Kiều Hạ là bà chủ nhà họ Lâm, cô ta chọc không nổi.
Chọc không nổi, vậy thì đành nịnh nọt thôi.
Bùi An Na run rẩy nhếch môi, không dám nhìn Kiều Hạ: “Bà Lâm, sao… sao bà có thể đánh tôi? Tôi nói mấy lời này đều là muốn tốt cho bà thôi, sao bà có thể đánh tôi chứ?”
Cô ta nói xong, bất cẩn động vào vết thương trên khoé môi, đau đớn vô cùng. Cô ta rất đau, đau đến tội nghiệp, chớp mắt vài cái, xém chút nữa là nước mắt đã lăn xuống.
“Bà Lâm, Tô Thu Quỳnh thật sự không phải loại người tốt lành gì đâu! Phụ nữ mà cậu Chiến không cần thì có thể tốt chỗ nào được! Đã thế cô ta còn đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông, lúc nãy tôi cũng nói rồi đấy, cô ta còn dụ dỗ đạo diễn Chu, cô ta…”
“Ầm!”
Kiều Hạ đấm thẳng một phát vào miệng của Bùi An Na, đau đến mức cô ta phải thở dốc, nói năng không lưu loát.
“Bà Lâm, bà… bà…”
“Tôi? Tôi làm sao?”
Kiều Hạ ra vẻ xã hội này là của chị Hạ, khí thế rất bá đạo.
“Chiến Mục Hàng và Thu Quỳnh ly hôn là do mắt cậu ta bị mù! Còn về đạo diễn Chu gì đó mà cô nói, lẽ nào là Chu Tuấn Hùng mập mạp kia á? Thu Quỳnh nhà chúng tôi có người bạn trai như con trai tôi còn có thể thích cái tên béo ụ, vừa thấp vừa xấu xí đó chắc!”
“Ha! Lại còn muốn mượn cái tên mập đó để thăng tiến? Nếu Thu Quỳnh nhà chúng tôi muốn trèo lên, nhà họ Lâm chúng tôi nâng đỡ không nổi chắc? Còn phải tìm tới tên đàn ông già nua kinh tởm đó ư?”
Những lời này của Kiều Hạ khiến Bùi An Na nghẹn đến mức không nói nên lời. Đám đông vốn dĩ muốn hóng chuyện, nhưng bây giờ thái độ đối với Tô Thu Quỳnh lại xoay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.
Ban đầu họ đều cảm thấy Tô Thu Quỳnh là người phụ nữ bị ruồng bỏ của nhà họ Chiến, nhà họ Lâm không thể coi trọng được. Nhưng nào ngờ nhà họ Lâm còn chấp nhận cô ấy luôn rồi.
Phải biết là bối cảnh của nhà họ Lâm cũng không kém nhà họ Chiến. Cho dù bị Chiến Mục Hàng bỏ rơi, có nhà họ Lâm chống lưng cho Tô Thu Quỳnh thì làm gì có ai trong giới giải trí dám chọc cô ấy nữa!
Mà địa vị của Kiều Hạ tại nhà họ Lâm đúng là nữ vương trong nữ vương, bà ấy đã thừa nhận Tô Thu Quỳnh, trong nhà họ Lâm nào còn có ai không dám cho cô ấy vào cửa!
Xem ra, chuyện Tô Thu Quỳnh trở thành con dâu của nhà họ Lâm đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi!
Những người phụ nữ có mặt ban đầu đều coi thường Tô Thu Quỳnh, giờ lại quay sang ngưỡng mộ cô ấy tốt số.
Đàn ông như cậu Chiến và cậu Lâm, trong đời có thể yêu đương với một người trong đó thôi đã là chuyện mà người khác cầu mấy đời còn không được. Nhưng Tô Thu Quỳnh lại yêu đương với cả hai người ngay trong kiếp này, đúng là khiến mấy cô gái chưa thành niên phải khao khát!
Sau khi Bùi An Na gắng sức hít thở vài hơi, cô ta vẫn muốn cố bám víu tới cùng: “Bà Lâm, tôi thật sự không nói dối. Tô Thu Quỳnh thật sự quyến rũ đạo diễn Chu trong nhà vệ sinh. Lúc ông ta quay về cũng nói, nói là… nói là Tô Thu Quỳnh thật sự rất hèn hạ, ở trên giường còn…”
“Bùi An Na phải không?” Đột nhiên giọng của Kiều Hạ lại trở nên dịu dàng không nói lên lời. Bùi An Na thấy thái độ của Kiều Hạ đối với mình đã tốt hơn liền ra sức gật đầu lia lịa.
Xem ra, hào môn thế gia vẫn thích phụ nữ có gia cảnh trong sạch, người dơ bẩn như Tô Thu Quỳnh, họ chấp nhận được mới lạ đấy!
Bùi An Na đang muốn tranh thủ lúc thái độ của Kiều Hạ mềm mỏng để nói chút gì đó dành thiện cảm. Thì ngay giây sau, giọng nói đầy vẻ uy hiếp của Kiều Hạ truyền đến tai cô ta.
“Bùi An Na, cô muốn bị phong sát thì cứ nói thẳng, Kiều Hạ tôi thành toàn cho cô. Cô không cần phí sức ở đây mà giả mù sa mưa đâu!”
Bùi An Na lập tức trợn trừng hai mắt, có thế nào cô ta cũng không ngờ được Kiều Hạ lại muốn phong sát mình!
Thế lực của nhà họ Lâm rất lớn, cũng có chen chân vào giới giải trí, mấy năm gần đây đã gầy dựng một công ty giải trí tại Vân Hải. Chính một tay Kiều Hạ làm nên chuyện. Có thể nói bà ấy là trùm của trùm trong giới giải trí. Bà ấy mà đã muốn phong sát một người thì người đó thật sự không thể trở mình nổi!
“Bà Lâm, sao… sao tôi có thể muốn bị phong sát được chứ? Bà đang nói giỡn đấy à!” Bùi An Na cười gượng, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh.
“Không muốn phong sát thì giữ mồm miệng cho sạch vào!” Kiều Hạ lạnh lùng liếc Bùi An Na một cái, gằn từng câu từng chữ cảnh cáo: “Nếu để tôi biết cô dám nói năng linh tinh hoặc làm gì đó ngáng chân con dâu tôi thì cô cút về quê nuôi lợn cho tôi!”
Mặt của Bùi An Na trắng bệch như tờ giấy, ngã xuống đất cái “phịch”.
Đúng là nhà cô ta nuôi lợn thật. Trước khi vào giới giải trí cô ta vẫn luôn ở quê cho lợn ăn. Lúc nãy, cô ta đánh mắt nhìn điện thoại của Kiều Hạ. Không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cấp dưới của bà ấy đã tìm được hết ngọn nguồn gốc gác của cô ta. Thế lực của nhà họ Lâm đúng là quá đáng sợ!
Thế lực đáng sợ như vậy, nếu muốn cô ta không thể lăn lộn nữa thì thật sự chỉ cần động một ngón tay thôi…
Bùi An Na không dám nghĩ tiếp.
“Còn mấy người nữa!” Kiều Hạ dạy dỗ Bùi An Na xong liền quét ánh mắt sắc lạnh sang mấy người trong đoàn phim ban nãy còn đang chờ xem kịch hay của Tô Thu Quỳnh: “Mấy người muốn xem trò cười của con dâu tôi lắm phải không!”
“Tôi nói cho mấy người biết, con dâu nhà họ Lâm chúng tôi không phải ai cũng tuỳ tiện mà ức hiếp được đâu! Nếu để tôi biết trong đoàn phim có ai ức hiếp con dâu tôi thì đừng nói ở giới giải trí, mà ở cả cái đất Vân Hải này, người đó cũng đừng hòng sống tốt!”
“Hôm nay Kiều Hạ tôi nói ngay tại đây, ai ức hiếp con dâu tôi, tôi gặp người nào là phong sát người đó! Mấy người tự mà cân nhắc!”
Kiều Hạ nói xong mấy câu này liền bắt lấy tay của Tô Thu Quỳnh: “Đi thôi Thu Quỳnh, chúng ta đi bàn chuyện đám cưới của hai đứa!”