Màu máu trên môi Tô Thu Quỳnh dần rút đi, Chiến Mục Hàng, sao anh ta có thể nói ra lời như vậy chứ!
Đúng rồi, có lời gì mà loại người như Chiến Mục Hàng không nói được chứ!
Trong lòng Tô Thu Quỳnh thực sự rất khó chịu, không nói rõ được là cay đắng là chua xót hay là chật vật, nhưng cuối cùng tất cả sự cay đắng đều biến thành nụ cười mỉa mai mệt mỏi với cuộc đời.
Trước giờ cô đều trọng tôn nghiêm, cô hát, dù không muốn thành ca hậu tỏa sáng chói lòa nhưng cô cũng không muốn người trên cả thế giới biết cô là rác rưởi, là gái điếm.
Bây giờ, cư dân mạng đang chửi cô rất thậm tệ, nhưng trừ mấy tấm ảnh trong quán bar ra, trên mạng không có những bức ảnh khó coi khác của cô.
Nếu như Chiến Mục Hàng thực sự cho người đăng những bức ảnh này lên mạng, cho dù cô chưa từng làm chuyện đáng xấu hổ nhưng cái danh xưng gái điếm này, cả đời cô cũng không thể thoát nổi.
Tô Thu Quỳnh không muốn cả đời bị người khác chỉ vào mũi chửi là gái điếm, càng không muốn gặp phải tình huống suýt chút nữa bị người khác coi là gái điếm mà ức hiếp, nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm tình nhân của Chiến Mục Hàng.
Chiến Mục Hàng ghét nhất là nụ cười kia trên mặt Tô Thu Quỳnh, dường như giữa cô và anh ta có núi sông ngăn cách, rõ ràng là cổ tay của cô đang bị anh ta nắm trong lòng bàn tay, nhưng anh ta vẫn không bắt được lấy cô.
Cảm giác không bắt được Tô Thu Quỳnh khiến sự hoảng loạn trong lòng Chiến Mục Hàng lên đến đỉnh điểm, cũng cực kì cáu kỉnh, anh ta cắn răng tiếp tục đe dọa cô: “Tô Thu Quỳnh, đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh, nếu em còn không gật đầu, anh nhất định sẽ khiến em cả đời này không trở mình được!”
Tô Thu Quỳnh vẫn đang cười, cuối cùng cô cũng cất lời, lời cô nói ra không phải cầu xin thỏa hiệp như trong suy nghĩ của Chiến Mục Hàng, cô nói bằng chất giọng vừa lạnh nhạt vừa mỉa mai: “Anh cứ tự nhiên.”
Bảo anh ta cứ tự nhiên ư?
Tất cả ngọn lửa trong lồng ngực Chiến Mục Hàng bỗng chốc cắn nuốt hoàn toàn đầu óc anh ta, anh ta đã đe dọa cô như vậy rồi mà người phụ nữ không biết điều này vẫn còn dám nói anh ta cứ tự nhiên?
Được, nếu cô bảo anh ta cứ tự nhiên, vậy bây giờ anh ta sẽ làm chút chuyện phóng túng!
Lúc Chiến Mục Hàng nổi giận, trong người như có một ác ma vậy, anh ta âm u nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, sau đấy bỗng dưng anh ta đẩy cô ngã ra đất, hung hăng túm lấy gáy cô.
Tối nay Tô Thu Quỳnh vừa trải qua một trận hãi hùng khiếp vía, đương nhiên là cô biết Chiến Mục Hàng định làm gì.
Cô dùng sức muốn tránh thoải khỏi sự kiềm chế của Chiến Mục Hàng, nhưng lại bị anh ta ấn càng chặt hơn.
“Chiến Mục Hàng, đồ ma quỷ nhà anh! Anh buông tôi ra!”
Chiến Mục Hàng đã hoàn toàn mất đi lý trí, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, như dã thú ăn thịt người: “Tô Thu Quỳnh, không phải cô thích phục vụ đàn ông sao?! Tôi cho cô phục vụ đủ luôn!”
Tô Thu Quỳnh khó chịu vô cùng, Tô Thu Quỳnh dùng hết sức giãy dụa, lớn tiếng hét cứu mạng.
Cô biết hiệu quả cách âm trong căn chung cư này khá tốt, cho dù cô có hét cứu mạng thì Lâm Tiêu cũng không thể nghe thấy tiếng mà qua cứu cô, nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng, hy vọng hôm nay cô còn có một đường sống.
Cô đã không phải là lần đầu tiên bị Chiến Mục Hàng cưỡng ép rồi, nếu như đêm nay lại để Chiến Mục Hàng thực hiện được, cô sẽ thực sự muốn chết mất.
Trước đây cô thực sự rất yêu rất yêu Chiến Mục Hàng, yêu anh ta vừa chân thành vừa hèn mọn, chỉ cần anh ta nhìn cô thêm một cái, cô cũng có thể vui mừng rất nhiều ngày.
Cho dù trong lòng anh ta không có cô, cho dù anh ta làm tổn thương cô rất nhiều lần, nhưng vì quá yêu anh ta cho nên cô đều nhịn được hết.
Thậm chí, đến việc anh ta vẫn dây dưa với An Tình ngay cả khi bọn họ đã kết hôn, cô cũng thử thuyết phục bản thân tha thứ cho anh ta.
Cô không ngừng cố gắng, muốn để anh ta nhìn thấy mặt tốt của mình. Cô luôn nghĩ rằng, nhất định là vì cô còn chưa đủ tốt nên trong lòng anh ta chỉ có An Tình.
Tô Thu Quỳnh khi đó, sao lại yêu Chiến Mục Hàng đến thế?
Yêu đến mức, không có tôn nghiêm, không có nguyên tắc, không còn bản thân.
Tô Thu Quỳnh cũng luôn tưởng rằng, cả đời này cô sẽ yêu anh ta mà không hề hối tiếc, nhưng cuối cùng, cô vẫn hận anh ta.
Sống không bằng chết năm năm trong tù, hai đứa con chết thảm khiến Tô Thu Quỳnh hận Chiến Mục Hàng cùng cực, hận không thể ăn thịt anh ta, uống máu anh ta. Quãng thời gian yêu thương trước đây khắc cốt ghi tâm tới mức nào thì bây giờ, nỗi căm hận của cô đối với anh ta cũng nhiều như thế.
“Lâm Tiêu, cứu tôi! Cứu tôi với!”
Tô Thu Quỳnh hét to tên của Lâm Tiêu. Nghe thấy giọng nói của Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng càng phẫn nộ hơn.
Vào lúc này rồi mà cô vẫn còn gọi tên của Lâm Tiêu! Cô ấy thích Lâm Tiêu đến vậy sao!
Rầm!
Cửa phòng ngủ của Tô Thu Quỳnh bật mở ra, Lâm Tiêu lao về phía Chiến Mục Hàng như một cơn gió.
Trong nháy mắt, nắm đấm của Lâm Tiêu đã chào hỏi khuôn mặt của anh ta một cách vô cùng mạnh bạo.
“Lâm Tiêu!”
Tô Thu Quỳnh như thể nhìn thấy sự cứu rỗi duy nhất trên cõi đời này, cô vội vàng bò dậy từ dưới đất, chui vào trong lòng Lâm Tiêu.
Cô biết, Lâm Tiêu đã tới, cô được an toàn rồi, nhưng cơ thể cô vẫn không kiềm chế được mà run lên.
Không phải sợ hãi, chỉ là phẫn nộ và chán ghét, còn có sự kinh tởm phát ra từ tận đáy lòng.
Có những lúc, Tô Thu Quỳnh cảm thấy rất nực cười, từng thích một người như vậy, sao bây giờ gặp rồi chỉ còn lại ghê tởm thế!
“Tô Thu Quỳnh, em sao rồi? Có bị thương ở đâu không?” Lâm Tiêu nhìn Tô Thu Quỳnh với vẻ quan tâm rồi hỏi.
Ban nãy sau khi Tô Thu Quỳnh rời đi, đúng thận là anh ta đã sững sờ mất một lát, sau khi sực tỉnh lại anh ta đã vội vàng đuổi theo ngay. Nhưng lại phát hiện Chiến Mục Hàng đã xông vào căn hộ của Tô Thu Quỳnh, còn đóng chặt cửa căn hộ lại.
Anh ta biết, anh ta có gõ cửa thì Chiến Mục Hàng cũng không cho Tô Thu Quỳnh cơ hội mở cửa cho anh ta, anh ta chỉ có thể nhảy từ ban công vào.
May mắn là anh ta tới kịp thời, không để cho Lâm Tiêu ức hiếp Tô Thu Quỳnh một lần nữa.
“Tôi không sao.” Tô Thu Quỳnh nhìn Lâm Tiêu với vẻ cảm kích: “Lâm Tiêu, cảm ơn anh.”
Vừa mới từ chối anh ta, vậy mà không ngờ rằng, người cứu cô lại chính là anh ta.
Tô Thu Quỳnh cảm ơn Lâm Tiêu với vẻ xa cách, nhưng trong mắt Chiến Mục Hàng lại biến thành cặp đôi đang quấn quýt.
Ban nãy Tô Thu Quỳnh tự mình trở về căn hộ của mình, anh ta còn tưởng rằng cô không ở bên Lâm Tiêu. Không ngờ rằng, cô về rồi là để tiện cho Lâm Tiêu âm thầm hành động à!
Có phải là nhảy cửa sổ càng kích thích hơn, lúc làm thì càng có cảm giác không?!
Anh ta siết nắm đấm kêu răng rắc, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu: “Lâm Tam, buông Tô Thu Quỳnh ra!”
“Chiến Thất, anh đang đùa đấy à? Tô Thu Quỳnh là người phụ nữ của tôi, sao tôi phải buông cô ấy ra?!” Lâm Tiêu không hề yếu thế, nói gằn từng câu từng chữ.
“Lâm Tam, nếu như anh còn coi chúng ta là anh em thì đừng chạm vào Tô Thu Quỳnh nữa!” Chiến Mục Hàng lau vết máu nơi khóe môi, đôi mắt anh ta còn đỏ hơn máu nơi khóe môi nữa. Anh ta chưa từng bất lực như vậy bao giờ, anh ta nên làm thế nào thì mới cướp lại được Tô Thu Quỳnh đây?
“Chiến Thất, nếu như cái giá khi làm anh em với anh là mất đi Thu Quỳnh, thì người anh em như anh không cần cũng chẳng sao!”
Lâm Tiêu cúi mặt xuống, hôn lên nước mắt ẩm ướt nơi khóe mắt Tô Thu Quỳnh từng chút một: “Thu Quỳnh, xin lỗi, anh tới muộn rồi.”
Nhìn những nụ hôn Lâm Tiêu đặt lên khóe mắt Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng chỉ cảm thấy trái tim mình đau như bị xé nát. Anh ta cũng không quan tâm tới kiêu ngạo thể diện gì nữa, nói với Tô Thu Quỳnh bằng chất giọng khàn đặc: “Tô Thu Quỳnh, về bên anh đi! Chỉ cần em về bên anh, anh sẽ không kết hôn với An Tình nữa! Chúng ta tái hôn!”