Gần như là lập tức, Nhan Vũ Trúc nhận được trả lời của Lưu Thiên Hàn.
Câu trả lời của anh, rất đơn giản: “Nhan Nhã Tịnh?”
Nhan Vũ Trúc lấy lại bình tĩnh, vội vàng trả lời lại một câu: “Đúng, em chính là Nhan Nhã Tịnh, em nghĩ thông suốt rồi, em không thích anh, chúng ta cắt đứt đi!”
Nhan Nhã Tịnh thấy Nhan Vũ Trúc gửi cho Lưu Thiên Hàn mấy tin nhắn nặc danh này, thật sự không biết nói gì, cô muốn lấy lại điện thoại của mình, nhưng mà nghĩ đến Nhan Minh Tự, Nhan Nhã Tịnh cuối cùng vẫn là đè xuống xúc động đó.
Cô biết, nhận được tin nhắn nặc danh này, Lưu Thiên Hàn nhất định sẽ hiểu lầm cô, thậm chí sẽ chán ghét cô, nhưng mà như vậy cũng tốt, chán ghét cô, nếu mà cô không về được, anh cũng sẽ không buồn.
Lưu Thiên Hàn cũng không trả lời lại.
Nhan Nhã Tịnh biết, Lưu Thiên Hàn hẳn là giận đến mức không muốn trả lời.
Cô vừa mới tỏ tình với anh, bây giờ lại muốn cắt đứt với anh, giống như là tinh thần phân liệt, đàn ông bình thường đều không chịu được!
Nhan Vũ Trúc rõ ràng cũng đoán được tâm tư của Lưu Thiên Hàn, cô ta tiếp tục gửi tin nhắn cho Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, em thích người khác rồi, đêm hôm nay, em sẽ trở thành người phụ nữ của anh ấy.”
“À, đợi đến thứ hai, em sẽ đi đăng ký kết hôn với anh ấy, đến lúc ấy, em chính là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy.”
Nhan Vũ Trúc cảm thấy vẫn còn chưa đủ, cô ta lại nghĩ nghĩ một lúc, rồi lại gửi tin nhắn nói: “Lưu Thiên Hàn, anh ấy rất lợi hại, đợi lát nữa bọn em làm, nếu như anh muốn xem, em gửi ảnh chụp cho nha!”
Nhìn câu cuối cùng Nhan Vũ Trúc gửi cho Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh thật sự nhịn không được, cô nhịn không được phỉ nhổ nói: “Nhan Vũ Trúc, chị thật buồn nôn!”
“Tôi buồn nôn?!”
Nhan Vũ Trúc cười to như động kinh: “Nhan Nhã Tịnh, người buồn nôn chính là cô chứ? Ít nhất, Nhan Vũ Trúc tôi cũng không trải nghiệm loại đàn ông khẩu vị nặng như Ngô Minh Triết! À, tôi nghe nói, anh em Ngô Minh Triết, Ngô Long còn vô cùng thích cùng nhau, cô nói đêm nay, hai người bọn họ, có thể cùng nhau hầu hạ cô không?!”
“Một nữ chiến hai nam đó! Hơn nữa, hai người này, đều là cực phẩm!” Trong giọng nói của Nhan Vũ Trúc mang theo một sự đắc ý và châm chọc nồng đậm: “Nhan Nhã Tịnh, cô đúng thật là, diễm phúc không cạn!”
Nhan Nhã Tịnh thừa nhận, gan của cô vẫn chưa đủ lớn, nghe Nhan Vũ Trúc nói hai anh em Ngô Minh Triết và Ngô Long thích cùng nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không khống chế được trắng hơn một chút.
Loại người như Ngô Minh Triết và Ngô Long này, bị một người trong bọn họ chiếm tiện nghi đã đủ làm cô chán ghét mấy đời rồi, nếu mà hai người bọn họ cùng nhau…
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, đời đời kiếp kiếp cô đều buồn nôn chết!
Nhìn thấy sự bối rối chợt lóe lên trong mắt Nhan Nhã Tịnh, nụ cười của Nhan Vũ Trúc càng trở nên phong tình vạn chủng: “Nhan Nhã Tịnh, bây giờ cô đã không thể chờ được nghĩ đến thời gian tốt đẹp đêm nay rồi sao? Đúng có gấp, chúng ta còn hơn mười phút nữa là đến nhà họ Ngô rồi, đến lúc đó, cô không cần tiếp tục nhịn nữa.”
“Thật là đáng thương mà, không ngờ Thiên Hàn thích lại là một thứ dơ bẩn như vậy! Cô nói, nếu Thiên hàn biết, cô và hai anh em Ngô Minh Triết và Ngô Long cùng nhau chơi đùa, anh ta có thể vừa nghĩ đến cô dạ dày đã cuộn nước chua lên không?!”
Đêm hôm nay, Nhan Vũ Trúc đúng thật là ồn ào làm người ta ghét, một đi không trở lại, Nhan Nhã Tịnh xem như là nhất định phải chết ở nhà họ Ngô, ở trong tay hai anh em Ngô Minh Triết, cô cũng không muốn để Nhan Vũ Trúc đắc ý như vậy!
“Nhan Vũ Trúc, cho dù là cậu Lưu nghĩ đến tôi thì chán ghét, cũng vẫn hơn chị, người như chị, cậu Lưu ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đến!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô!”
Lời này của Nhan Nhã Tịnh, chạm đến chỗ đau của Nhan Vũ Trúc, Nhan Vũ Trúc tức đến thiếu chút nữa giơ chân: “Nhan Nhã Tịnh, cô đừng quá đắc ý, cô có thể thấy được mặt trời ngày mai hay không còn không biết, cô có tư cách gì mà tranh Thiên Hàn với tôi!”
“Nhan Vũ Trúc, chị nghĩ nhiều rồi, tôi cho đến bây giờ đều chưa từng nghĩ đến việc tranh cậu Lưu với chị, bởi vì, người trong lòng cậu Lưu là tôi, tôi không cần tranh, anh ấy chính là của tôi!”
“Cô!”
Nhan Vũ Trúc tức đến mức bay màu, cô ta hận nhất chính là điểm này của Nhan Nhã Tịnh, cô dù không tranh không đoạt không cố gắng nhưng mọi thứ lại mạnh hơn cô ta.
Nhan Nhã Tịnh dựa vào cái gì chứ?! Chẳng lẽ bởi vì cô có một bộ não thông tuệ hơn, mà có thể chèn ép Nhan Vũ Trúc cô ta khắp nơi sao?!
Nhan Vũ Trúc tốt xấu gì cũng là một thiên chi kiều nữ được người người vây quanh, Nhan Nhã Tịnh đến xách giày cho cô ta cũng không xứng!
Nghĩ như vậy, trong lòng Nhan Vũ Trúc lại thư thái hơn một chút.
“Nhan Nhã Tịnh, dù sao cô cũng không đắc ý được bao lâu, cô cứ đắc ý đi! Cô yên tâm, tiệc tối nay tôi sẽ chụp nhiều thêm mấy tâm cho Thiên Hàn, để anh ấy nhìn cho rõ, cô đến cùng buồn nôn đến mức nào!”
Gửi mấy tâm hình cho cậu Lưu…
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh, có chút hỗn loạn không nói thành lời, cô biết, đêm hôm nay cô, nhất định bị Ngô Minh Triết lăn qua lăn lại đến khó coi, chính cô cũng không muốn đối mặt với những thứ này, nếu như để cậu Lưu nhìn những tấm hình đó, chỉ sợ cô ở trong lòng cậu Lưu, đúng là cả một thân dơ bẩn.
Mặc kệ trong lòng Nhan Nhã Tịnh có khó chịu đến mức nào, cô cũng không lộ vẻ sợ hãi trước mặt Nhan Vũ Trúc.
Cô có chút lười biếng nhếch mí mắt lên, khóe môi mang theo một sự mỉa mai nhàn nhạt: “Sao thế, chị còn muốn ở lại hiện trường chụp hình? Nhan Vũ Trúc, khẩu vị của chị cũng thật sự là đặc sắc! Người không biết, còn tưởng rằng là có tình cảm sâu nặng với Ngô Minh Triết, yêu đến biến thái, ngay cả lúc anh ta làm chuyện đó với người phụ nữ khác, chị cũng không nỡ dời mắt!”
Nghĩ đến dáng vẻ đầy dầu mỡ tai to mặt lớn của Ngô Minh Triết, trong lòng Nhan Vũ Trúc dâng lên một cơn buồn nôn: “Nhan Nhã Tịnh, cô mới có tình cảm sâu nặng với Ngô Minh Triết! Cái đầu heo Ngô Minh Triết kia, cho tôi tôi cũng không thèm!”
Đàn ông của Nhan Vũ Trúc cô ta, đương nhiên phải tốt nhất thế gian, cũng chỉ có người đàn ông như Lưu Thiên Hàn, mới xứng sóng vai với cô ta.
Dừng một chút, Nhan Vũ Trúc lại nói: “Nhan Nhã Tịnh, sớm muộn gì sẽ có một ngày, tôi trở thành bà Lưu danh chính ngôn thuận, đáng tiếc là, cô có thể không có cơ hội nhìn thấy.’
“Ừ, ngày đó, tôi thật sự không có cơ hội nhìn thấy, bởi vì, bà Lưu cho dù là con chó con mèo cũng sẽ không phải là Nhan Vũ Trúc chị!”
Nhan Nhã Tịnh chống lại ánh mắt tức giận của Nhan Vũ Trúc, cô cười lạnh: “Nhan Vũ Trúc, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, cho dù chị có diệt hết phụ nữ bên cạnh cậu Lưu, anh ấy vẫn sẽ không yêu chị. Nhan Vũ Trúc, chị thật là đáng buồn!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô câm miệng cho tôi! Câm miệng!”
Lời này của Nhan Nhã Tịnh, nhắm trúng vào điểm chí mạng của Nhan Vũ Trúc, làm cô ta không kiềm chế được hét lên mấy lời không hay.
Nhan Vũ Trúc hận hận nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô còn dám nói hưu nói vượn với tôi, tôi sẽ róc xương lóc thịt Nhan Minh Tự! Nhan Nhã Tịnh, tôi nói được làm được!”
Được rồi, Nhan Vũ Trúc con người này nói không lại cô, lại bắt đầu dùng Minh Tự đến uy hiếp cô, cũng thật sự là có đủ bản liĩnh.
Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn lãng phí sức lực với Nhan Vũ Trúc, cô xoay mặt sang một bên, lẳng lặng ngắm nhìn ngựa xe như nước bên ngoài.
Phía trước, hình như chính là biệt thự nhà họ Ngô rồi, vào hang sói này, cả đời này của cô, nhất định thay đổi toàn bộ.
Nhan Vũ Trúc ngược lại không biến thái đến mức thật sự theo cô và Ngô Minh Triết vào phòng, chụp mấy thứ gì đó.
Nhan Vũ Trúc sau khi chắc chắn cô vào phòng của Ngô Minh Triết, thì đạp lên giày cao gót, phong tình uyển chuyển xoay người xuống lầu.
Lúc ở trên xe, vật kia còn chưa có tác dụng, cơ thể Nhan Nhã Tịnh, cũng không có gì khác thường, sau khi vào phòng Ngô Minh Triết, cơ thể Nhan Nhã Tịnh, lập tức nóng lên, giống như bị ném vào trong hỏa diệm sơn.
Két một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cơ thể Nhan Nhã Tịnh, bỗng nhiên căng thẳng.