Chương 8
Gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Hoàng Tuấn Khải hiện ra trước mặt Kiều Nhã Linh. Có vẻ như anh vừa vội vàng rời khỏi club, hơi thở có chút rối loạn, đôi mắt đen như mực nhìn cô không rời.
Kiều Nhã Linh không ngờ người ở ngoài lại là Hoàng Tuấn Khải, cô trở nên vô cùng lúng túng. Sao anh lại ở đây, đáng nhẽ giờ này anh vẫn đang uống rượu trong club chứ. Kiều Nhã Linh giật mình nhớ ra một chuyện, cô vội sờ lên mặt. Ban nãy cô đã tẩy trang hết phấn son trên mặt, may mà lúc về cô đã đeo khẩu trang, vậy nên có lẽ anh vẫn chưa phát hiện ra cô. Anh bước vào thang máy, đứng bên cạnh cô, không gian trong thang máy càng nhỏ hẹp, sự tồn tại của anh bỗng trở nên vô cùng rõ ràng. Trong thang máy chỉ có hai người, điều đó lại làm cô càng thêm khó xử.
Hai người cứ trầm mặc đứng im lặng một lúc, sự im lặng kéo dài này khiến Kiều Nhã Linh cảm thấy bức bối. Việc đứng chung một không gian với anh làm cho cô rất không thoải mái. Cô túm chặt lấy túi xách, khẽ cắn môi.
Hoàng Tuấn Khải nhận ra sự lo lắng của cô gái ở bên, anh mở miệng: “Không ngờ lại gặp em ở đây”
Kiều Nhã Linh hờ hững trả lời: “Quả thật không ngờ, chủ tịch Hoàng chưa gì đã về rồi sao?”
Ban nãy lúc đi bán chỗ bao cao su kia cô có đi ngang qua phòng anh, cô thấy rất nhiều cô nàng chân dài nóng bỏng vây quanh anh kia mà. Anh còn vô cùng vui vẻ nói chuyện với bọn họ nữa. Kiều Nhã Linh nhìn thấy cảnh tượng đó thì vô cùng chướng mắt. Hoàng Tuấn Khải của bây giờ đã trở thành người bị hấp dẫn bởi cái đẹp rồi.
“Không có gì thú vị cả, nên về trước. Còn em, đã bán hết hàng rồi à?”
Cô gật đầu: “Tôi đã bán được tương đối rồi.
Hoàng Tuấn Khải hơi quay đầu nhìn cô, mái tóc nâu mềm mại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt lãnh đạm không nhìn anh. Anh bỗng nhiên hỏi: “Tại sao lại làm nghề này?”
Kiều Nhã Linh ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại tò mò chuyện này.
“Được nhiều tiền nên làm thôi, những người thấp cổ bé họng như chúng tôi tiền bao giờ cũng quan trọng hơn cả.”
Thật ra còn rất nhiều công việc tử tế hơn, nhưng đồng lương lại ít ỏi. Sống ở Hà Nội, tiền thuê nhà, điện nước, ăn uống tiêu tốn rất nhiều tiền. Nếu làm những công việc kia thì cô sẽ không đủ sống mất, công việc này dù khá nhạy cảm, nhưng không ảnh hưởng đến danh dự thì cô vẫn sẽ làm.
Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Giờ em ở đâu?”
Kiều Nhã Linh nghi hoặc quay đầu, hỏi: “Sao chủ tịch Hoàng lại có hứng thú tìm hiểu về tôi thế?”
Anh cúi đầu khẽ cười, thanh âm trầm thấp mê người, khiến lòng cô có chút ngứa ngáy. Kiều Nhã Linh từng rất thích nụ cười của anh, ngày trước anh là một chàng trai rất ít khi cười. Nhưng mỗi lần cười, cả gương mặt đều sáng bừng, khiến cho người khác nhìn không khỏi ngẩn ngơ. Hồi ấy, chỉ cần nhìn thấy anh cười, cả ngày hôm đó cô sẽ vui vẻ không thôi, tâm trạng của anh khi đó ảnh hưởng rất lớn đến cô.
“Không thể quan tâm hỏi han một chút sao?”
Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Tôi với anh đâu có thân quen gì kia chứ.”
Kiều Nhã Linh quay đầu nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Chẳng nhẽ người như chủ tịch Hoàng đầy ong bướm vây quay lại để mắt đến một người tầm thường nhỏ bé như tôi sao? Mà theo tôi biết thì chủ tịch Hoàng đã có vợ rồi thì phải, ra ngoài chơi bời như vậy có vẻ không hay cho lắm.
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc không nói, đúng là anh đã có gia đình, hành động quan tâm thái quá đến một cô gái như vậy là không đúng. Anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu bóng mượt của cô, dù đang đeo khẩu trang nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt đang tức giận ấy. Kiều Nhã Linh cảm nhận được ánh nhìn của anh, cô cảm thấy có chút khó chịu. Kiều Nhã Linh tránh sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Hoàng Tuấn Khải nhận ra sự tránh né của cô, anh cau mày, tiến gần về phía cô hơn.
“Em tránh cái gì?”
Kiều Nhã Linh lùi về phía sau, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng. Dáng người anh vô cùng cao lớn, chắn hết tầm nhìn của cô, hơi thở nam tính của anh bao bọc lấy cô. Khắp nơi đều là hương vị vừa quen thuộc vừa xa lạ từ anh, lồng ngực cô như nghẹn lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Thang máy chật chội, Kiều Nhã Linh không còn chỗ để lùi nữa. Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, dường như chứa vô vàn điều muốn nói, lại có nỗi bất lực không cất thành lời.
Kiều Nhã Linh bỗng thấy thảng thốt, cô như bị cuốn vào đôi mắt của anh. Cô nhận thấy anh thật xa lạ, sao đôi mắt anh lại ưu tư đến thế, sao trông anh lại buồn bã đau khổ như vậy. Người đáng nhẽ phải nhìn anh bằng đôi mắt ấy là cô mới đúng, từ một cô gái hồn nhiên đáng yêu, cô trở thành một người phụ nữ với tâm hồn chằng chịt vết thương.
Kiều Nhã Linh cố giữ bình tĩnh, cô ngước mắt nhìn anh: “Chủ tịch Hoàng, anh có biết hành động này hiện giờ của mình là gì không?”
Hoàng Tuấn Khải nhấc cằm cô lên, bàn tay thon dài của anh vuốt ve gương mặt cô bên ngoài lớp khẩu trang. Mi mắt cô khẽ run rẩy, đôi mắt vừa sợ hãi vừa kiên cường nhìn thẳng vào anh. Anh mỉm cười, nói: “Nếu bây giờ tôi nói tôi muốn em thì sao?”
Kiều Nhã Linh hất tay anh ra, cô cười gắn “Xin anh giữ tự trọng, giúp tôi thoát khỏi việc bị xâm hại, không có nghĩa là anh có quyền làm nhục tôi. Tôi không lên giường với những kẻ khốn nạn, lại càng không lên giường với người đã có gia đình”
Cảm giác đau đớn lại chiếm lấy trái tim cô, một cô gái xa lạ lần đầu gặp gỡ có thể khơi dậy hứng thú trong anh, còn người đã cùng anh trưởng thành suốt bao năm lại không đổi lại được một ánh nhìn. Cuộc sống này thật nghiệt ngã, nó khiến cô hiểu ra rằng mọi chuyện không phải lúc nào cũng được như mình mong muốn.
Anh nhướn mày nói:
HỒ, nhưng tôi lại rất có hứng thú với em đấy.
“Đó là việc của anh, không liên quan đến tôi, phiền anh đứng dịch ra. Nếu anh có bất cứ hành động nào không đúng, tôi sẽ hét lên.
Anh bật cười, tiếp tục trêu chọc cô: “Nếu em có hét, cũng chẳng ai nghe thấy đâu.
Kiều Nhã Linh giận đến mức muốn dậm chân, anh thật quá vô sỉ. Thang máy giờ không một bóng người, nếu anh muốn giở trò đồi bại thật thì cô chỉ có thể kêu trời. Hoàng Tuấn Khải không buồn để ý đến vẻ mặt bức xúc của cô, anh ép sát lên người cô, đầu hơi cúi xuống. Gương mặt anh kề sát lên mặt cô, đỉnh mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Kiều Nhã Linh bị hành động đột ngột này của anh dọa sợ, cô lắp bắp nói: “Anh… anh muốn làm gì?”
Tay anh chạm vào khẩu trang cô, dường như muốn kéo nó xuống, cô hoảng hốt giữ chặt lại. Kiều Nhã Linh đẩy mạnh anh ra, anh loạng choạng lùi về phía sau.
Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng đứng vững, anh cười khổ: “Tôi không định làm gì em cả.
Ngắt lời, anh tiến về phía cô, cởi áo khoác trên người ra, choàng lên vai cô.
“Áo em rách cả rồi kìa.
Kiều Nhã Linh giật mình nhìn lại, trong lúc giằng co với tên Hàn, vai áo cô đã bị rách một mảng, để lộ cả dây áo lót. Chiếc áo của anh che đi da thịt lộ ra bên ngoài của cô, cô lúng túng nhìn anh, thầm thắc mắc sao anh lại dịu dàng đến như vậy. Chiếc áo vẫn còn hơi ấm và mùi hương thoang thoảng thuộc về anh, cô ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh… chủ tịch Hoàng” Anh mỉm cười: “Đừng khách sáo Kiều Nhã Linh có thể cảm nhận được khuôn mặt mình đang đỏ bừng lên. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, khi thang máy đến tầng 5, cô vội vàng chạy ra. Nếu còn tiếp tục ở một chỗ với anh, cô nhất định sẽ không chịu đựng nổi.
Kiều Nhã Linh chạy một mạch ra ngoài, không ngờ Hoàng Tuấn Khải thấy cô bỗng nhiên bỏ chạy cũng nhanh chóng đuổi theo. Cô thấy anh bám sát mình, hoảng hốt chạy cật lực. Anh chạy theo cô làm gì chứ, rốt cuộc anh muốn gì đây.
“Đừng chạy!”
Nghe anh nói như vậy cô càng chạy bán sống bán chết, cô chạy thẳng xuống sảnh. Suốt bao năm nay, đây là lần đầu tiên Kiều Nhã Linh chạy nhanh như vậy, vận tốc sánh ngang với vận động viên cũng nên. Hoàng Tuấn Khải người cao chân dài, rất nhanh đã gần túm được cô, nhưng cô giống như con sóc vô cùng linh hoạt, chạy không ngừng nghỉ.
“Kiều Nhã Linh!”
Thanh âm rõ ràng trầm ấm của Hoàng Tuấn Khải khiến Kiều Nhã Linh giật mình quay đầu lại. Hoàng Tuấn Khải đang đuổi sát cô, gương mặt anh ngập tràn ý cười, khỏe môi cong lên, giống như bắt quả tang kẻ đang nói dối. Kiều Nhã Linh không tin nổi câu mình vừa nghe được, anh nhận ra cô? Không thể nào! Cô đã hóa trang đến như vậy, không hề để lộ mặt thật, sao anh lại biết đó là cô? Mà anh biết cô đang giả vờ nhưng lại không vạch trần, cùng cô diễn một vở kịch mà cô tự lầm tưởng là rất hoàn hảo. Kiều Nhã Linh bặm môi, không ngờ anh lại đối xử với cô như vậy. Coi cô là một đứa ngốc vui lắm sao.
“Đừng chạy nữa, anh có điều muốn nói.”
Kiều Nhã Linh như rơi vào hoảng loạn, cô điên cuồng chạy, giống như cách cô cố hết sức để chạy ra khỏi cuộc đời anh.
Hoàng Tuấn Khải bỗng hét lên: “Nhã Linh, cẩn thận!”
Trong lúc đang chạy bị giật mình bởi tiếng gọi của anh, đầu óc cô rối tinh rối mù. Cô không để ý khu vực trước mặt là bể bơi, cô chạy thẳng lên phía trước, bất ngờ trượt chân ngã xuống nước.
“Tùm!”
Kiều Nhã Linh hoảng hốt vùng vẫy, phản ứng đầu tiên của cô là quẳng chiếc túi xách lên bờ. Trong đó chứa rất nhiều tài liệu và sản phẩm quan trọng của công ty, cô không thể để nó bị ướt được. Bể bơi này không quá sâu, nhưng với một người không biết bơi như Kiều Nhã Linh thì quả thực là đáng sợ. Cô ngụp lặn trong nước, cố gắng ngoi lên. Lồng ngực cô như muốn vỡ ra, vô cùng khó chịu.
Nước nhanh chóng nhấn chìm cô, cô cảm thấy thân thể mình như bị chia cắt thành nhiều mảnh, tan rã trong làn nước. Đôi mắt ngập nước của cô nhìn thấy gương mặt tràn đầy sợ hãi và lo lắng của Hoàng Tuấn Khải đang vội vã lao đến. Anh đang lo cho cô ư? Cô khẽ cười, nhắm mắt lại, dần chìm xuống nước.