Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 210

Tiểu Kiệt đang ở nhà họ Hoàng, đến đó đồng nghĩa với việc cô sẽ giáp mặt với Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh rất không muốn gặp anh, cũng không muốn bước vào căn nhà đó.

Thế nhưng cô bây giờ không quan tâm đến chuyện ấy nữa, sức khỏe của Tiểu Kiệt mới là quan trọng nhất. Đối với cô Tiểu Kiệt có ý nghĩa hơn nhiều, thằng bé đang bị ốm, cô không thể chậm trễ được.

Hơn nữa dù sao Hoàng Tuấn Khải cũng xuống nước trước, cho cô đến gặp Tiểu Kiệt, còn hơn là anh cứ im im không nói.

Trước khi ra khỏi công ty, Kiều Nhã Linh xông vào phòng làm việc trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vội vàng thu dọn đồ đạc. Có người thấy bộ dạng hốt hoảng của cô liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Kiều Nhã Linh không trả lời, cầm túi xách rồi lại xông ra cửa. Ai cũng tròn mắt nhìn cô, họ chưa bao giờ thấy Kiều Nhã Linh hấp tấp như lúc này. Cô vốn là một cô gái điềm đạm, xử lý mọi vấn đề luôn rất bình tĩnh và tự tin. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì khiến cô hoảng loạn như vậy? Chị trưởng phòng không an tâm, gọi với theo: “Nhã Linh, em đi đâu thế hả?”

Kiều Nhã Linh không nghe thấy gì cả, trong đầu cô chỉ có suy nghĩ phải thật nhanh đến bên Tiểu Kiệt. Chị trưởng phòng nhìn bóng dáng Kiều Nhã Linh biến mất, cau mày: “Con bé này, thật là, đi đâu cũng phải xin phép chứ!

Kiều Nhã Linh cứ thế chạy thẳng một mạch ra ngoài, cuống đến mức quên cả việc xin nghỉ phép, bao nhiêu công việc đang cần cô xử lý cũng bị vứt lại phía sau.

Hậu quả của tự tiện bỏ đi trong giờ làm việc như thế nào Kiều Nhã Linh hiểu rõ, cô sẽ chịu phạt sau khi đến gặp Tiểu Kiệt. Kiều Nhã Linh đi nhanh đến nỗi bị vấp ngã, Kiến Quốc vội vàng đỡ cô lại.

Kiến Quốc lần đầu tiên thấy cô lo lắng đến như vậy, thậm chí đôi mắt cô còn đỏ cả lên. Kiến Quốc nhìn mà không đành lòng, nhẹ giọng an ủi: “Cô đừng lo quá, Tiểu Kiệt sẽ không sao đâu”

Kiều Nhã Linh không thể không lo được, nhìn biểu hiện của Kiến Quốc cùng với việc anh ta đến tận đây để tìm cô, càng khiến cô suy diễn mọi thứ theo hướng tệ nhất.

Tiểu Kiệt không có ba mẹ ở bên, bị ốm không biết có được chăm sóc tử tế không. Kiến Quốc dường như hiểu được suy nghĩ của cô, anh ta nói: “Tiểu Kiệt được phát hiện bị ốm kịp thời và được chăm sóc rất tốt ở nhà họ Hoàng, cô yên tâm.

Kiều Nhã Linh biết ba Tiểu Kiệt đi công tác lâu ngày nên thằng bé đang ở nhà Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh nghe vậy thì nhẹ lòng hơn nhiều, ít ra Hoàng Tuấn Khải cũng không bỏ mặc thằng bé. Thế nhưng Kiều Nhã Linh vẫn rất giận anh, nếu không phải vì anh, Tiểu Kiệt đã không ra nông nỗi này.

Kiến Quốc biết Kiều Nhã Linh hiểu nhầm Hoàng Tuấn Khải, nhưng anh ta không biết giải thích thế nào cho phải. Kiến Quốc nhớ lại vẻ mặt Hoàng Tuấn Khải sáng nay, bỗng nhiên có chút xót xa.

Tiểu Kiệt bị sao, người lo lắng nhất chính là Hoàng Tuấn Khải, thằng bé là con anh, làm sao anh có thể không cảm thấy đau lòng cho được.

Kiến Quốc mặc dù không rõ Tiểu Kiệt bị ốm như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt phờ phạc, râu cũng không cạo của Hoàng Tuấn Khải, cũng có thể biết được anh đã có một đêm vất vả không ngủ.

Kiến Quốc vỗ vào vai Kiều Nhã Linh, nói: “Đi thôi”

Kiều Nhã Linh gật đầu, hai người nhanh chóng đi xuống dưới đại sảnh, hướng về phía chiếc xe ô tô đang đỗ bên ngoài. Lúc này, ở bên trong, Hoàng Tuấn Khải một thân cao lớn, gương mặt trầm mặc lạnh lùng, bọng mắt trũng xuống, nhìn anh vô cùng lo lắng và mệt mỏi.

Kiến Quốc đã đi một lúc lâu rồi vẫn chưa trở lại, chẳng nhẽ Kiều Nhã Linh không muốn đi sao? Hoàng Tuấn Khải ngả đầu xuống ghế, nặng nề nhắm mắt lại, chuyện này là không có khả năng. Hoàng Tuấn Khải thực.

sự không muốn đến tìm Kiều Nhã Linh, anh cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới làm vậy.

Kiều Nhã Linh rất thương Tiểu Kiệt, vậy nên dù cô có ghét anh, anh vẫn tin rằng cô sẽ đến. Hoàng Tuấn Khải đưa tay lên bóp trán, mới qua một đêm mà trông anh có vẻ kiệt sức và tiều tụy hơn nhiều.

Anh đã rời nhà đi một lúc rồi, không biết Tiểu Kiệt đã tỉnh lại chưa, sắp đến giờ uống thuốc rồi. Hoàng Tuấn Khải gọi điện về nhà, rất nhanh có người bắt máy: “Tiểu Kiệt thế nào rồi?”

Có người đáp lại: “Cậu chủ vẫn đang ngủ ạ, hơn nữa còn nói mê sảng”

Hoàng Tuấn Khải trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng anh nói: “Được rồi, lát nữa tôi về, nhớ để ý đến thằng bé đấy”

Hoàng Tuấn Khải cúp máy, đôi mắt anh sâu không thấy đáy, điều thằng bé muốn, anh đang nỗ lực thực hiện đây.

Hoàng Tuấn Khải nhớ lại nửa đêm hôm qua, anh ôm Tiểu Kiệt ngủ trên giường thằng bé. Sau đó anh bị khí nóng trên người Tiểu Kiệt làm cho tỉnh giấc, người thằng bé nóng như lửa, thế nhưng cơ thể lại run rẩy không ngừng. Hoàng Tuấn Khải hoảng hốt gọi: “Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt, con sao thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK