Chương 470
Tay và trán Hoàng Tuấn Khải nổi đầy gân xanh, gương mặt anh đỏ bừng, cơ thể anh căng lên như muốn vỡ tung. Cánh tay Hoàng Tuấn Khải bắt đầu yếu dần, trán anh lấm tấm mồ hôi, khoảng cách giữa anh và con chó sói dần bị thu hẹp.
Miệng con chó sói gần như kề sát vào mặt anh, mùi máu tanh nồng nặc như muốn nhắc nhở anh về cái chết cận kề. Hoàng Tuấn Khải không thể chống đỡ thêm được nữa, con chó sói rú lên, há miệng cắn vào cổ anh.
Đúng lúc này, một tảng đá to được đập mạnh vào đầu con chó sói.
Nó tru tréo thảm thiết, lảo đảo ngã về phía sau. Hoàng Tuấn Khải kinh ngạc nhìn người đứng trước mặt anh: “Kiều Kiều, em..”
Tảng đá rơi khỏi tay Kiều Nhã Linh, hai tay cô buông thống bên hông, tựa như không còn chút sức lực. Cơ thể cô chỗ nào cũng có vết thương, máu trên cánh tay vẫn chưa ngừng chảy, chỉ cần hơi cử động một chút, cảm giác đau đớn xé da xé thịt liền truyền đến. Kiều Nhã Linh đã dùng hết sức lực còn lại vào cú đánh vừa rồi. Trước mắt càng lúc càng mờ mịt, cô nhìn vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên và hoảng hốt của Hoàng Tuấn Khải. Gương mặt tái nhợt của Kiều Nhã Linh nở một nụ cười nhàn nhạt.
Gió bất giác nổi lên, mái tóc cô bay tán loạn. Cô đứng giữa khu rừng tăm tối, máu đỏ thấm đẫm trên áo giống như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ. Và nụ cười của cô, mang theo hàm ý tuyệt vọng lại nhẹ nhõm.
Phía sau hình ảnh đẹp đế đến đau lòng ấy, con chó sói bị thương từ từ đứng dậy, ánh mắt mang theo sự chết chóc nguy hiểm. Hoàng Tuấn Khải còn chưa kịp cảnh báo, nó đã vồ lên người Kiều Nhã Linh, răng nanh của nó ngập sâu trong da thịt cô.
Hoàng Tuấn Khải gào lên: “Kiều Kiều!!!”
Kiều Nhã Linh ngã quy xuống đất, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ một phần cơ thể cô. Hoàng Tuấn Khải dùng hết sức bình sinh lao đến, đập mạnh hòn mà Kiều Nhã Linh đã dùng lên đầu con chó sói. Lần này thì con chó sói hoàn toàn gục ngã, năm im không nhúc nhích.
Hoàng Tuấn Khải đỡ lấy Kiều Nhã Linh, gương mặt anh tái nhợt, anh run rẩy nói: “Kiều Kiều, không sao rồi, không sao nữa rĩ Kiều Nhã Linh chảy rất nhiều máu, bàn tay Hoàng Tuấn Khải chẳng mấy chốc đã bị nhuộm đỏ. Gương mặt cô trắng bệch, ánh mắt lặng lẽ và mờ mịt, nhìn cô như thể đã không còn hơi thở nữa. Hoàng Tuấn Khải chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Hoàng Tuấn Khải hấp tấp gọi điện thoại cho Kiến Quốc, bảo anh ta lập tức đến cứu trợ. Anh ghì chặt Kiều Nhã Linh vào lòng, bàn tay thô ráp run run vuốt ve gương mặt cô: “Sao em lại quay lại, đáng nhẽ em phải chạy thoát khỏi đây rồi chứ!”
Kiều Nhã Linh nhìn vẻ mặt hoảng loạn và ánh mắt sợ hãi của Hoàng Tuấn Khải, trong lòng vô cùng rối bời, sao anh lại trở nên tuyệt vọng đến vậy? Anh đang lo cho cô ư?
Hoàng Tuấn Khải bây giờ trở nên đau khổ và hoang mang hơn bao giờ hết, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như thế. Kiều Nhã Linh muốn nhếch môi cười, thế nhưng khóe miệng cô cứng đờ, cả cơ thể cũng không thể cử động.
Khi anh nói những lời tàn nhãn đó với cô, trái tim cô đã vỡ vụn, cô quyết định mặc kệ sự sống chết của anh. Thế nhưng cuối cùng, cô vẫn không đành lòng. Dù sự hi sinh của anh không phải là vì cô, dù anh muốn cô chết để cứu người anh thương, nhưng Kiều Nhã Linh vẫn ngốc nghếch quay trở lại đây. Tình yêu của cô, chính là mù quáng và đáng thương đến như vậy.
Hoàng Tuấn Khải gục mặt xuống hõm cổ cô, anh khàn giọng nói: “Kiều Nhã Linh, em đúng là đồ ngốc!”
Kiều Nhã Linh nở nụ cười nhợt nhạt, phải, cô thật là ngốc. Cô đã từng đau khổ tuyệt vọng, hận anh đến tận xương tủy, nhưng khi nhìn anh gặp nguy hiểm, cô lại không nỡ bỏ mặc anh ở lại. Kiều Nhã Linh mấp máy môi, yếu ớt nói: “Anh cứu tôi, tôi cứu lại anh. Chúng ta… không ai nợ ai.”
Dù Hoàng Tuấn Khải cứu cô vì mục đích gì đi chăng nữa, thì cô vẫn nợ anh một mạng. Nó giống như một cái cớ cho sự hy sinh không màng đến tính mạng này của cô.
Kiều Nhã Linh đã nói cô hận Hoàng Tuấn Khải hàng trăm lần, cô lạnh lùng tàn nhẫn với anh, tất cả đều vì muốn che đậy tình cảm của bản thân. Cô hận anh, cũng yêu anh, điều này đau đớn đến nhường nào.
Hoàng Tuấn Khải ôm chặt Kiều Nhã Linh, máu của cô dính lên cả người anh, âm ấm và tanh nồng. Thế nhưng người cô lại lạnh toát, gương mặt cô trắng bệch không còn huyết sắc. Kiều Nhã Linh có thể cảm nhận được cơ thể của Hoàng Tuấn Khải đang không ngừng run rẩy, anh đang sợ hãi ư? Hoàng Tuấn Khải như thể muốn khảm Kiều Nhã Linh lên người mình, anh khó khăn nói: “Được, chúng ta không ai nợ ai. Nhưng Kiều Nhã Linh, nếu em xảy ra chuyện gì, anh sẽ hận em cả đời.
Kiều Nhã Linh dụi đầu vào lồng ngực vững chãi của Hoàng Tuấn Khải. Thật ấm, cô thâm nghĩ. Cô đã mong mỏi có được hơi ấm này đến nhường nào, nhưng đồng thời cô cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo đang xâm chiếm cơ thể mình.
Kiều Nhã Linh khép hờ mắt, thanh âm của cô nhẹ bằng: “Hoàng Tuấn Khải, không phải đó là điều anh muốn sao?”
Hoàng Tuấn Khải dùng hai tay ôm lấy mặt Kiều Nhã Linh, dường như cô đã nhìn thấy ảo giác, đôi mắt của Hoàng Tuấn Khải sao lại đau thương và khổ sở như thế này? Thậm chí, mắt anh còn đỏ ửng, được bao phủ bởi làn nước mỏng. Kiều Nhã Linh vươn tay lên, chạm vào mắt anh, cô thấy tay mình ươn ướt.
“Tại sao anh lại khóc?” – Kiều Nhã Linh thì thào.
Hoàng Tuấn Khải nắm lấy tay cô, anh khàn giọng nói: “Kiều Kiều, đừng bao giờ rời xa anh”