Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 465

Kiều Nhã Linh bừng tỉnh, cô thở dốc, nét mắt vẫn còn chưa hết kinh hoàng. Kiều Nhã Linh hoảng loạn nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang nằm dưới đất, xung quanh cũng không hề có một con chó sói nào cả.

Thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, thế nhưng nó cũng đã khiến Kiều Nhã Linh vô cùng sợ hãi và ám ảnh. Kiều Nhã Linh gượng dậy, chân tay cô lạnh toát và cứng đờ, không biết cô đã ngất được bao lâu rồi. Kiều Nhã Linh đưa tay lên mặt, trên đó ướt đẫm nước mắt. Kiều Nhã Linh lại lặng lẽ khóc, nỗi nhớ mẹ trong lòng cô như sóng biển dâng trào.

“Đoàng!”

Đúng lúc này, một tiếng súng nổ vang lên. Kiều Nhã Linh giật thót tim, mặt cắt không còn hạt máu. Người của Đặng Văn Ngữ đã tìm đến đây rồi ư?

Suy đoán này khiến Kiều Nhã Linh càng thêm lo sợ, tiếng súng nổ rất gần, bọn họ đang cách cô không xa. Kiều Nhã Linh không thể ở đây nữa, cô phải nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện. Kiều Nhã Linh khó khăn đứng dậy, nhưng cô chưa kịp nhấc chân lên thì đã nhìn thấy một con sói to lớn đang đứng trước mặt mình.

Kiều Nhã Linh bàng hoàng ôm miệng lùi về phía sau. Không biết con sói này đã ở đây từ bao giờ, trông nó rất to lớn dữ tợn, răng nanh vẫn còn dính máu đang nhe ra, gầm gừ với cô. Kiều Nhã Linh sợ đến mức bủn rủn tay chân, cô không dám cử động, đứng im như một pho tượng.

Con sói không hề có hành động nào khác, nó chỉ lẳng lặng nhìn cô giống như đang quan sát. Kiều Nhã Linh thấy nó như vậy thì cũng không còn quá hoảng loạn, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.

Kiều Nhã Linh từ từ lùi về sau, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, chúng ta đường ai người ấy đi, được không?”

Con chó sói nghiêng đầu, có vẻ nó không định làm gì cô. Kiều Nhã Linh tiếp tục lùi thêm bước nữa, cô cất giọng hòa nhã: “Tốt lắm, mày cũng đi đi”

Con chó sói vẫn nhìn cô không rời mắt, dường như không có ý định bỏ đi. Kiều Nhã Linh không dám quay đầu bỏ chạy, sợ chọc giận nó.

Mặc dù hiện tại nó chưa làm gì cô, nhưng cô cũng không thể ở lại đây với một con chó sói được. Kiều Nhã Linh cố hết sức kéo giãn khoảng cách giữa mình và con chó sói. Lúc này, từ xa vang lên một tiếng súng rất nhỏ nhưng cũng khiến con sói thay đổi thái độ. Nó cúi thấp đầu, nhe.

răng nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu, có vẻ như tiếng súng khiến nó tức giận. Kiều Nhã Linh không dám cử động nữa, cô mím chặt môi nhìn con chó sói, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Kiều Nhã Linh chậm rãi giơ hai tay lên, tìm cách xoa dịu sự giận dữ của con chó sói: “Mày nhìn xem, tao không phải người nổ súng, tao sẽ không làm hại mày”

Con chó sói vẫn gầm gừ đầy bất mãn, Kiều Nhã Linh thâm than trong lòng, cô không biết làm cách nào để thoát khỏi nó nữa. Con chó sói bắt đầu đi xung quanh cô, Kiều Nhã Linh sợ hãi lùi về sau, lòng bàn tay cô đầm đìa mồ hôi.

Kiều Nhã Linh không rời mắt khỏi con chó sói, cô cố gắng không thể hiện ra điều gì khiến nó khó chịu. Con chó sói lẳng lặng quan sát cô, ánh mắt hiện lên sự nguy hiểm. Cơ thể Kiều Nhã Linh bất giác run rẩy, cô có cảm giác như một giây nữa thôi, nó sẽ lao về phía cô.

Nếu bây giờ mà có thêm một tiếng súng nữa vang lên, Kiều Nhã Linh nhất định sẽ chết chắc. Kiều Nhã Linh vừa mới suy nghĩ như vậy, ngay gần đó liền vang lên tiếng nổ súng rất lớn. Kiều Nhã Linh trừng lớn mắt, đầu óc trống rỗng, sợ đến mức chân cũng không cử động được.

Kiều Nhã Linh còn chưa kịp phản ứng, con chó sói đã kích động lao về phía cô. Kiều Nhã Linh kinh hoàng hét lên: “Không!!!”

Kiều Nhã Linh hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, nhưng vì quá sợ hãi mà bị vấp ngã xuống đất. Con chó sói lập tức đè lên người cô, Kiều Nhã Linh giơ hai tay lên chống đỡ.

Con chó sói vô cùng hung hãn, hàm răng nanh sắc nhọn của nó nhe ra như muốn cản phập vào da thịt cô. Móng chân sâu hoằm của con sói cắm sâu lên người Kiều Nhã Linh, cô đau đớn đến tột độ, gương mặt trắng bệch không có huyết sắc.

“Cút đi!”

Kiều Nhã Linh điên cuồng chống đỡ, nhưng một cô gái mỏng manh yếu ớt như cô không phải là đối thủ của một con chó sói to lớn dữ tợn.

Trên người cô đầy rẫy những vết thương cả mới lẫn cũ, sau vài phút vật lộn, cô nhanh chóng không còn sức lực phản kháng. Con chó sói rất khỏe, Kiều Nhã Linh không thể làm gì ngoài việc cố gắng chặn đầu nó lại. Con chó sói căn mạnh vào cánh tay cô, Kiều Nhã Linh đau đến tận xương tủy, cô hét lên: “Aaa…”

Máu tươi lập tức chảy ra, nhuộm đỏ một phần chiếc áo trắng trên người cô. Gương mặt Kiều Nhã Linh tái nhợt, cơ thể cô tê dại vì đau.

Con chó sói tiếp tục vồ lấy người cô, mùi máu khiến nó càng thêm kích động hơn. Kiều Nhã Linh cảm thấy cơ thể mình đột nhiên không còn trọng lượng, sống lưng lạnh toát, trước mắt cũng mờ đi. Kiều Nhã Linh tuyệt vọng nhìn hàm răng bén nhọn của con chó sói càng lúc càng tiến sát mặt mình, chẳng lẽ cô phải bỏ mạng ở nơi này sao?

Bàn tay nhỏ bé của Kiều Nhã Linh không ngừng run rẩy, vào thời khắc cô định buông xuôi tất cả, tiếng súng lại vang lên: “Păng! Pằng!”

Con chó sói lập tức gục ngã xuống người cô, bất động. Kiều Nhã Linh sững sờ nhìn xung quanh, thế nhưng không phát hiện ra được ai cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK