Chương 168
Kiến Quốc cúi thấp đầu, mồ hôi cũng tuôn cả ra: “Là cô Kiều Nhã Linh ạ”
Hoàng Tuấn Khải: Vừa nhìn thấy bài báo đó tim Kiên Quốc như muốn nhảy vọt ra ngoài, tiêu đề lại còn vô cùng ám nguội, khiến anh ta đọc mà hốt hoảng.
Thế nhưng khi biết người viết chúng chính là Kiều Nhã Linh, Kiến Quốc lại càng kinh hãi hơn. Kiều Nhã Linh đã rất cẩn thận không đề tên mình dưới bài báo, nhưng bộ phận quản lý của Tôn Hoàng làm sao có thể không truy ra người viết được kia chứ. Hơn nữa bây giờ Tôn Hoàng là của Hoàng Thịnh, tất cả mọi thứ đều được Hoàng Thịnh kiểm soát.
Kiến Quốc thực sự không hiểu nổi ông chủ mình và Kiều Nhã Linh giãng co nhau cái gì, cứ cách vài ngày Kiều Nhã Linh lại ném một quả bom nguyên tử vào Hoàng Tuấn Khải. Người đứng ngoài xử lý mọi chuyện như anh ta quả thực rất khổ tâm.
“Khi cô Kiều vừa mới đăng tải, tôi đã phát ra. Chắc có lẽ lúc chủ tịch gặp cô Tuyết Loan đã bị cô Kiều bắt gặp” – Kiến Quốc nói.
Hoàng Tuấn Khải hiện tại đang rất bực mình, anh mới ra ngoài được một lát đã bị cho vào tâm ngắm, mà người định kéo anh vào rắc rối chính là Kiều Nhã Linh. Thực ra điều làm anh khó chịu không phải chuyện anh và Tuyết Loan bị chú ý tới, mà là Kiều Nhã Linh lại tự tay viết ra những câu từ thân mật khi nói về anh và Tuyết Loan một cách bình thản như vậy.
Thấy gương mặt trầm tư của Hoàng Tuấn Khải, Kiến Quốc rụt rè nói: “Chủ tịch ngài yên tâm, tôi đã ngăn chặn bài báo đó lại rồi. Còn về cô Kiều Nhã Linh, có cần xử lý không ạ?”
Hoàng Tuấn Khải vốn đang rất tức giận, thế nhưng anh dần dần hiểu ra một chuyện. Lông mày Hoàng Tuấn Khải đột nhiên giãn ra, khóe.
miệng anh nhếch lên tạo thành một đường cong tùy ý, ánh mắt anh cũng tràn đầy ý cười. Hoàng Tuấn Khải bình thản nói: “Cứ kệ cô ấy đi”
Kiến Quốc có chút ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Anh ta cũng biết rằng Hoàng Tuấn Khải vô cùng cưng chiều Kiều Nhã Linh, dù cô có gây ra chuyện lớn thế nào anh cũng dễ dàng bỏ qua cho cô. Hoàng Tuấn Khải không thể nào xuống tay được với Kiều Nhã Linh được, Kiến Quốc tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, nào ngờ Hoàng Tuấn Khải lại ném một câu: “Đăng tải lại bài báo đó cho tôi”
Kiến Quốc trố mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh ta không biết đầu óc.
ông chủ mình có vấn đề gì không nữa. Hoàng Tuấn Khải rất ghét chuyện đời tư của mình bị công khai, sao bây giờ lại quay ngoắt thái độ như vậy.
Anh ta cảm thấy ông chủ mình nhất định trúng gió rồi, chẳng có ai lại đi lấy búa tự đập vào chân mình cả. Hơn nữa chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến Hoàng Thịnh mà còn ảnh hưởng đến gia đình thông gia nữa, vậy nên không thể quyết định thiếu suy nghĩ. Kiến Quốc khó khăn nói: “Nhưng chủ tịch, không thể để..”
Hoàng Tuấn Khải ngắt lời: “Thay bức ảnh của tôi và Tuyết Loan bằng bức ảnh của tôi với Kiều Nhã Linh hôm ở trung tâm thương mại”
Kiến Quốc mở to hai mắt, sau đó anh ta cũng hiểu được ý đồ của ông chủ mình. Trong lòng anh ta tấm tắc khen ngợi, quả nhiên là Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh tuyệt đối không phải là đối thủ của anh. Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Kiều Nhã Linh cuối cùng lại tự rước rắc rối về mình.
Kiến Quốc đáp: “Tôi hiểu rồi”
Hoàng Tuấn Khải đột nhiên hỏi một câu : “Kiến Quốc, theo cậu vì sao cô ấy lại đăng bài báo đó?”
Kiến Quốc nhíu mày: “Để chọc tức chủ tịch chăng?”
Hoàng Tuấn Khải lắc đầu, ánh mắt vụt lên ý cười, cả cơ thể lười biếng tùy ý dựa trên chiếc ghế. Cánh tay thon dài của anh gõ nhẹ lên thành ghế, bộ dạng vui vẻ hiếm thấy. Kiến Quốc có chút khó hiểu, bị người mình thích đăng báo tiết lộ chuyện riêng tư thì có gì vui thế nhỉ?
Hoàng Tuấn Khải nhìn vào khoảng không, gương mặt vô cùng dịu dàng, anh mở miệng, thanh âm tựa như ngân vang: “Cô ấy đang ghen”
Kiến Quốc: “..”
Anh ta hắng giọng ho mấy cái, không nói gì. Anh ta âm thầm liếc nhìn gương mặt thỏa mãn của ông chủ mình, không khỏi than trong lòng, như này có thể gọi là tự luyến quá đà rồi không?
Hoàng Tuấn Khải lại cho rằng Kiều Nhã Linh đang ghen, thấy anh ngồi với Tuyết Loan nên cô nổi cơn thịnh nộ, chụp ảnh rồi đăng bài cho hả giận. Hoàng Tuấn Khải cúi đầu bật cười, bộ dạng khi ghen tuông của cô nhất định rất đáng yêu.
Kiến Quốc trợn mắt nhìn ông chủ mình ngồi cười một mình. Người bình thường lạnh lùng cao ngạo, vẻ mặt lúc nào cũng như người khác thiếu nợ mình đâu rồi? Ai khi yêu cũng vậy sao, Kiến Quốc không khỏi nổi da gà.